Chương 29: (Vô Đề)

Im lặng suốt cả quãng đường.

Xe lái vào khu nhà, mất hai ba phút lái xe qua đoạn đường vừa gồ ghề vừa tối tăm, cuối cùng dừng trước cánh cổng sắt.

Chu Tự lại ngồi thêm vài giây, tay nắm lay tay mở cửa trên xe, không ngẩng đầu: "Cảm ơn anh đưa tôi về, tạm biệt."

Hạ Nghiễn Châu không nói gì.

Hơi ấm trong xe đã xóa tan cái giá lạnh khi hứng gió từ lâu rồi, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi, đợi cô xuống xe bị va vào cửa xe, đi vòng ra đầu xe thôi cũng không vững, anh mới ngẩng đầu nhìn ra bóng dáng cô đơn ngoài cửa sổ.

"Trịnh Trị." Giọng anh mỏi mệt: "Mở đèn chiếu xa lên."

Trịnh Trị làm theo.

Chu Tự hơi dừng bước, vốn đang tăm tối không thấy được gì, nhưng lại xuất hiện hai luồng sáng, soi rọi cho con đường dưới chân cô.

Cảm xúc trong cô lẫn lộn, trong phút giây cô đã muốn quay đầu lại, cuối cùng cũng nhịn được, bước tiếp về trước, nhanh chóng bỏ chạy qua cánh cổng sắt kia.

Hôm sau, Chu Tự sụt sịt mũi.

Tối qua đứng đón gió chân tay lạnh ngắt, cho dù lúc về đã tắm nước nóng, nhưng vẫn bị cảm rồi.

Cô uống đại hai viên thuốc cảm, từ nhỏ đến giờ sức đề kháng khá tốt, nên không để ý mấy, ai ngờ kéo dài hẳn mấy ngày, có một đêm còn sốt cao nữa.

Cô đặt thuốc hạ sốt trên ứng dụng, uống rồi vẫn chẳng bớt chút nào.

Cô thấy tức ngực khó thở, ngón tay run rẩy, cả người lạnh lẽo như bị ngâm trong thùng nước lạnh, thở ra thì nóng rực. Thật sự là chịu hết nổi rồi, cô gắng bò dậy, khoác đại cái áo khoác, chỉ kịp lấy điện thoại, lâng lâng bước ra khỏi nhà gọi xe đến bệnh viện.

Vừa đến bệnh viện một phát, là bị giữ luôn ở lại.

Kiểm tra ra bị viêm phổi, bác sĩ đề nghĩ nằm viện vài hôm để chữa trị cho nhanh.

Triệu Tư Kiều gọi điện thoại cho cô, đúng vào sáng ngày hôm sau, cô nhờ cô ấy tiện thể mang cho cô mấy bộ đồ để thay và đồ dùng cá nhân.

"Nhìn coi hành hạ mình kìa, mặt còn chẳng nhỏ bằng cái bàn tay nữa." Triệu Tư Kiều giơ tay so sánh.

Chu Tự chẳng có tâm trạng đâu mà đùa giỡn với cô nàng, cô nghiêng đầu né chỗ khác, nhìn chai truyền nước nhỏ từng giọt đến xuất thần.

Triệu Tư Kiều để đồ mang đến cho cô xuống cuối giường, cô nàng bắt ghế ngồi bên cạnh: "Sao mà cảm đến nỗi phải nhập viện vậy?"

"Xui thôi." Cô yếu ớt.

"Bố cô vừa mất, rồi thức đếm thêm cả tuần, tâm trạng không tốt còn lao lực mệt mỏi, có thể thế nên sức đề kháng yếu đi." Triệu Tư Kiều than thở: "Có nói với Hạ Nghiễn Châu không?"

Nghe nhắc đến tên anh, mắt Chu Tự chuyển động.

Cô quay sang nhìn Triệu Tư Kiều: "Tôi với anh ấy kết thúc rồi."

Hạ Tư Kiều có một thoáng bất ngờ, nhưng cũng dễ chấp nhận thôi: "Ồ, nhanh quá đó."

Chu Tự nhếch môi cười: "Tính ra thì, tôi với cô quen nhau qua anh ấy đó, nhưng sau này chắc sẽ không qua lại gì nữa rồi, có phải cô nên lựa chọn cách xa chút không?"

"Nói cứ như tôi là tài sản chung của hai người vậy đó, đừng nói những lời vô dụng, bên tôi đã bắt tay vào chuẩn bị rồi, hôm nay gọi điện thoại cho cô định bàn chuyện công ty mới đó." Dừng một lúc, cô bất giác nói tiếp: "Vì cậu ta mà cô bệnh à? Tôi nghĩ cô nên nhìn lại lòng mình đi đã."

Chu Tự lập tức nhìn đi chỗ khác, cô lại nhìn chai truyền dịch, giơ tay nhấn nút gọi y tá: "Bệnh là do tôi trúng gió, liên quan gì đến người khác."

Tuyệt đối không nhắc đến những chuyện có liên quan đến Hạ Nghiễn Châu nữa, trò chuyện thêm vài vấn đề khác, Triệu Tư Kiều chủ động mở lời ở lại chăm sóc cô. Nhưng chị gái này làm gì giống loại người hầu hạ được cho người khác, Chu Tự rửa mặt rồi đi ra, là đã thấy cô ấy nằm dài trên giường bệnh gặm táo rồi.

Cả người cô vẫn thấy không được thoải mái, cô chầm chậm bước đến, nằm nghiêng người xuống cạnh cô ấy, giơ chân đá cô ấy: "Nhích qua chút đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!