Chương 28: (Vô Đề)

Triệu Tư Kiều bò trên giường, nghiền ngẫm gương mặt Chu Tự tầm cả một lúc lâu, cười nói: "Hạ Nghiễn Châu mãnh liệt thiệt đó chứ."

Chu Tự xoay người, giơ tay tắt đèn.

Căn phòng lập tức rơi vào bóng tối, nửa phút sau, đôi mắt mới dần thích nghi để nhìn thấy.

Triệu Tư Kiều không vui: "Cô tắt đèn làm gì?"

Chu Tự nhắm mắt: "Cô tỉnh rượu rồi à? Không buồn ngủ à? Nhìn coi mấy giờ rồi, xin rộng lòng nương tay bớt hành tôi với."

"Người hành hạ cô đâu phải tôi." Cô ấy xoay người nhìn vào lưng cô, ngón tay chọc chọc vào vai cô: "Ngủ không được, nói chuyện chút đi."

Chu Tự không thèm để ý đến cô ấy.

Triệu Tư Kiều áp má lên cánh tay: "Rốt cuộc giờ cô với cậu ấy đang trong mối quan hệ gì?"

Chu Tự hỏi ngược lại: "Còn cô với cái người vệ sĩ ở hộp đêm có quan hệ gì?"

"Vệ sĩ nào?" Triệu Tư Kiều ngơ ngác.

Chu Tự không nói gì.

Người đó biết tên Triệu Tư Kiều, chắc hẳn cũng thấy cả quá trình cô quăng cô ấy lại đó, nói hai người họ không có quan hệ gì, không đáng tin cho lắm, nhưng Chu Tự lười nhiều chuyện, chuyện của mình còn chưa xử lý xong, đã phiền lòng còn mệt mỏi, nếu như cô ấy không làm phiền cô, hẳn là giây tiếp theo cô có thể vào giấc ngủ luôn rồi.

Nhưng Triệu Tư Kiều nào có ý định từ bỏ: "Hỏi cô đó?" Cô ấy cũng tỉnh rượu kha khá rồi, giờ cũng chẳng thấy buồn ngủ chút nào, đang hưng phấn lắm đây.

"Thì chuyện là vậy đó." Chu Tự qua loa.

"Cô không nói tôi cũng nhìn ra." Triệu Tư Kiều đưa ra kết luận chính xác: "Cậu ấy nghiêm túc đó, cậu ấy thật lòng với cô đó."

Chu Tự mở đôi mắt nhìn vào màn đêm.

"Vừa nảy trách tôi vướng víu hai người, nghe cái giọng điệu của cậu ta kìa. Thật ra tính khí của cậu ta cũng chẳng phải tốt lắm đâu." Có điều Triệu Tư Kiều cũng chẳng quan tâm. Bỗng nhiên cô nàng chợt nhớ ra: "Đúng rồi, bạn gái cũ của cậu ta tìm cô làm gì?"

Chu Tự giật mình: "Bạn gái cũ nào?"

"Cô không biết à?" Cô ấy ngồi hẳn dậy: "Thì bạn gái trước đây Hạ Nghiễn Châu quen đó, mấy hôm trước gặp ở tiệm của cô đó, ban đầu thấy mặt quen quen thôi, sau đó mới nhớ ra hồi đại học cái cô đó hay đến lớp tôi tìm Hạ Nghiễn Châu. Cô ta học Đại học Sư phạm kế bên, tôi không có thích cô ta, cứ tưởng quen được Hạ Nghiễn Châu là gì ghê gớm lắm hay sao đó, mắt cao hơn đầu lúc nào cũng ra vẻ thượng đẳng, phiền phức vênh váo, cứ như đang tuyên thệ chủ quyền với cả thế giới vậy đó…"

Chu Tự đã đoán ra người mà hôm đó đến với Hạ Tịch, chính là người mà Triệu Tư Kiều đang nói đến, cuối cùng cũng hiểu ra sao không quen biết gì nhau, mà người cứ ra vẻ thù địch với co.

Bỗng nhiên Chu Tự cảm giác cổ họng khô đắng, bất giác cô cố gắng nuốt khan.

Triệu Tư Kiều nhìn bóng lưng im lìm của cô: "Cô có nghe không thế?"

Một lúc sau, bỗng cô nói: "Chắc tình cảm của họ tốt lắm nhỉ."

"Tôi nói cô không giận đó chứ?"

"…Vậy cô đừng có nói nữa."

Triệu Tư Kiều nào chê chuyện này ầm ĩ, cô nàng dựa vào tường lắc lư chân: "Lúc đó còn nhỏ mà, vừa biết đến tình yêu thì chắc chắn phải thích nhau chứ, thì cùng di học đi ăn, hẹn hò tặng hoa gì đó…"

Bỗng Chu Tự nhớ lại biểu cảm của cô gái kia khi nhắc đến hoa hồng Carlos.

Cho dù những chuyện dã qua chẳng hề liên quan đến cô, giữa hai người họ cũng chỉ là một cuộc tình không thể bình thường hơn, nhưng trái tim cô vẫn dâng lên từng cơn chua xót.

Cô nhắm đôi mắt, rõ ràng cô đang rất mệt, nhưng chẳng thể nào ngủ nổi.

Nói hết chuyện Hạ Nghiễn Châu, Triệu Tư Kiều thở dài một hơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!