Chương 27: (Vô Đề)

Từ chối lời mời đi ăn khuya thân thiện của nhóm đó, hai người quay lại đường vừa nảy để về nhà.

Im lặng suốt cả quãng đường, cho đến khi về đến phòng, chẳng ai bật công tắc mở đèn hành lang ngay cửa.

Tối hôm đó, họ điên cuồng hơn bất cứ khi nào, hệt như đang mượn cơ hội này phát tiết điều gì đó.

Thậm chí khiến cho Chu Tự cảm thấy hơi đau, nhưng cô vẫn cắn chặt môi không bật ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ phối hợp theo anh, như thể làm thế này sẽ có thể che đậy cơn đau râm ran đang lan tràn trong lồng ngực cô. Mà đâu phải là Hạ Nghiễn Châu không biết gì, khóe mắt anh lạnh lùng, cứ nhìn chằm chằm cô đang ở dưới người mình, có vẻ như phải làm cô đến mức vỡ vụn thì mới coi như bản thân anh không thua thiệt hoàn toàn, nhưng khi thấy hai cánh môi cô run rẩy, động tác của anh cũng đành dịu dàng hơn.

Ngày hôm sau, Hạ Nghiễn Châu có việc đột xuất, phải về Bắc Đảo trước.

Chu Tự ở lại thêm một đêm, đến ngày thứ ba cô mới ngồi tàu vào đất liền.

Có lẽ do mấy hôm nay cả cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi, nên trên tàu cô có hơi say sóng, cô đi ra chỗ boong tàu, hóng gió một lúc mới thấy đỡ hơn.

Quay lại nhìn, đảo Cát càng lúc càng nhỏ, chỉ như tảng đá nổi giữa biển cả bao la, dần dần bị thôn tính triệt để.

Ba chữ mà anh nói có vô số lần văng vẳng bên tai Chu Tự, nó như một đòn cảnh tỉnh, đập nát những mộng cảnh hoang đường. Mà niềm vui và sự tự do khi được thoát ly khỏi hiện thực, đã được gói gọn và để lại trên hòn đảo ấy.

Đứng dưới ánh mặt trời sáng chói chang, cô lại bắt đầu say sóng.

Đi vào trong khoang tàu, Triệu Tư Kiều gọi điện thoại đến, bảo rằng có hợp đồng mới cần bàn bạc với cô, hẹn tới hẹn lui không có thời gian nào thích hợp để gặp mặt, bên kia bèn nói sẽ rút thời gian đưa đến tiệm hoa cho cô luôn.

Chu Tự chỉnh trang hết nửa ngày, chiều đến cô mới ghé tiệm, thay ca cho Tiểu Châu về sớm nghỉ ngơi.

Hôm nay khách không nhiều mấy, Chu Tự rảnh rỗi nên điên cuồng lao đầu bù hàng cho mấy đơn đặt đang thiếu trước đó, loay hoay một hồi mà đã đến tám giờ tối.

Chuông gió ngay cửa vang tiếng kêu ting tang, có người vào tiệm.

Chu Tự ngẩng đầu nhìn, trái tim cô như rút lại, nhìn kỹ mới nhận ra là mình nhìn lầm rồi. Khách đến mặc vest mang giày dạ, dáng người cao lớn thẳng tắp, trong lúc hốt hoảng cô cứ ngỡ là Hạ Nghiễn Châu.

Chu Tự cảm nhận được cảm giác thất vọng thoáng qua trong lòng mình, và cô cũng lờ mờ hiểu ra cả buổi tối hôm nay cô đang trông mong điều gì.

Bỗng cô lại thấy sợ hãi, từng cảnh tượng đau khổ trong ký ức như một thước được tua ngược thật nhanh, một cảnh bất kỳ cũng có thể khiến cô rét lạnh sống lưng. Đã từng thề sẽ không đạp vào vết xe đổ, vốn tưởng nội tâm của mình đã được hung đúc đến độ không cách nào phá vỡ được, nhưng lại vì người ấy, mà tự rạch một cánh cửa.

Chu Tự quyết định sẽ kết thúc mối quan hệ bất thường này, đã nghĩ hết sẽ tạm biệt thế nào, nhưng Hạ Nghiễn Châu như mất tích rồi vậy, một thời gian dài không liên lạc với cô.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, chớp mắt mà mùa hè nóng bức cùng cực đã qua rồi, thời tiết cũng dần mát mẻ lên.

Đợt hoa mới vừa được chuyển đến tiệm, cô và Tiểu Châu hai người khui thùng soạn hàng.

Vẫn là những loại hoa bán chạy nhất thôi, có tổng cộng bốn thùng, trong đó có một thùng giấy dài hơi nhỏ hơn những thùng khác, cô cũng quên mất là mình đặt gì rồi.

Mở thùng ra, Chu Tự ngơ ngác.

Là vài loại hoa cô đặt thêm trước khi đi đảo Cát, có hoa Mao lương và Cúc thược dược màu trắng, thêm một ít chi ban vàng và lạc tân phụ màu cam nhạt để đ**m xuyết thêm. Cô nghĩ lúc hàng đến đã là đầu mùa thu, phối những loại hoa này sẽ có thiên về màu ấm, đặt trên bàn trong văn phòng anh, hẳn sẽ có cảm giác đang giao mùa lắm.

Giờ nhìn lại thì, chẳng cần thiết nữa rồi.

Chu Tự ngẩng đầu: "Tiểu Châu, chút nữa mang hoa qua tòa A giúp chị nhé."

"Vâng." Tiểu Châu chỉ vào thùng giấy đối diện: "Cái này hả chị?"

"Thêm mấy cái khác nữa, em coi phối thử đi."

"Vâng." Tiểu Châu đáp lời.

Chu Tự ôm thùng giấy đến quầy làm việc, lấy hết hoa trong thùng ra để cắt gốc, vặt lá hư lá úa, rồi tìm bình hoa thủy tinh sau lưng để c*m v**, đặt ở cạnh máy hát đĩa than.

Ngay lúc cô đang ngơ ngác thì nghe có tiếng người gọi cô ngoài cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!