Chương 26: (Vô Đề)

Xuống núi đến tiệm thuốc mua thuốc, rồi ghé ngồi ở băng ghế dài trước cổng trường, Hạ Nghiễn Châu rửa vết thương và dán băng cá nhân cho Chu Tự.

Dùng bữa rồi đi về thì trời cũng đã về chiều, Chu Tự xin chủ nhà hai chai miễng rỗng, cô cắm hoa lâu đẩu vào chai, bày trên bàn, vẫn giữ được vẻ núi rừng hoang sơ.

Hạ Nghiễn Châu phải xử lý chút việc, anh ngồi ở cái ghế cuối giường, mở máy tính đặt trên đùi.

Chu Tự cố gắng không làm phiền đến anh, chiều đến hơi buồn ngủ, cô nằm lên giường chuẩn bị chợp mắt một chút.

Cô nằm nghiêng, hơi cụp mắt, vừa hay có thể thấy dáng vẻ nghiêm túc mày chau nhẹ của anh. Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời soi rọi vào phòng, điêu khắc lên từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh.

Im lặng nằm quan sát anh một lúc, tiếng gõ bàn phím như thể có tác dụng ru ngủ, không biết cô ngủ từ khi nào.

Chỉ cảm thấy cô ngủ giấc này rất ngon, khi thức giấc, mặt trời đã khuất sau mặt biển, sắc màu hoàng hôn xiên qua cửa sổ, cả căn phòng ngập trong màu sắc dịu dàng.

Chu Tự dụi dụi mắt, cô nhìn quanh quất, chẳng thấy bóng dáng Hạ Nghiễn Châu trong phòng.

Máy lạnh đã được chỉnh ở nhiệt độ thích hợp, trên eo cô khoác một tấm chăn mỏng.

Nằm lười một lúc, Chu Tự đứng dậy, thấy anh qua khung cửa sổ nên mái nhà.

Không biết anh ngồi ngắm gì ngoài hàng ghế mây, anh quay lưng vào trong, trên chiếc bàn gỗ thấp bên cạnh là máy tính đã đóng và một ly nước.

Chu Tự khom lưng bước ra.

Như cảm giác được, Hạ Nghiễn Châu quay lại: "Thức rồi à?"

"Đã hơn sau giờ rồi, sao không kêu tôi dậy?"

Hạ Nghiễn Châu ân cần nói: "Tối qua không được nghỉ ngơi đàng hoàng, ngủ nhiều chút cũng chẳng ảnh hưởng gì."

Chu Tự im lặng, thầm nói tên đầu sỏ gây chuyện ngay trước mặt kìa, cô ngồi vào ghế mây cạnh anh: "Anh không đói à?"

"Đói sắp xỉu rồi."

Chu Tự thấy hơi tội lỗi: "Vậy mình đi ăn thôi."

"Không gấp." Hạ Nghiễn Châu kéo tay cô, "Ngồi chút nữa đã."

Chu Tự bèn ngồi lại. Tầng thượng còn lại ngang với phòng cô, có mấy cô cậu thanh niên đang nướng thịt, mùi khói nhẹ bay theo cơn gió, thơm nức mũi.

Chu Tự không nhìn nữa, cô phóng tầm mắt nhìn ra xa, cả bầu trời mênh mông như bị tạt chai nước cam lên.

Cô vén tóc mái trước trán, gió biển tanh mặn thổi vào mặt, dễ chịu vô cùng.

Hai người vẫn chẳng nói gì với nhau, ngồi thêm một lúc nữa thì đứng dậy xuống lầu.

Đi ngang qua phòng khách ở tầng một, chủ tiệm nhiệt tình giới thiệu với họ: "Đường đằng sau có chợ đêm, dùng bữa xong có thể đi dạo đó, đi đến bãi biển cuối đường còn có lửa trại nữa đó, đều là các chương trình mà người trẻ tuổi như các cô cậu thích."

Chu Tự cảm ơn, rồi đi cùng Hạ Nghiễn Châu ra ngoài.

Trên đảo ngoài hải sản ra thì chẳng còn đặc sản món ngon nào đặc biệt, hai người vào đại một quán ăn, gọi một phần cháo tôm, bánh thịt nướng và một con cá nướng, ngoài ra, Hạ Nghiễn Châu còn nhờ quán xào thêm một đĩa rau theo mùa.

Nhưng anh để ý thấy, từ đầu đến cuối Chu Tự không đụng vào đĩa rau ấy, nhưng cá nướng thì lại lai rai ăn khá là nhiều.

Anh không nhịn được nỗi bận tâm: "Ăn thêm ít rau đi."

Chu Tự nhăn mặt: "Nuốt không vào."

Hạ Nghiễn Châu thầm thấy buồn cười, tự nhủ đã bao lớn rồi mà còn kén ăn, nhưng anh cũng không miễn cưỡng cô nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!