*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Tự không rõ Hạ Nghiễn Châu muốn dắt mình đi đâu, và bất ngờ là cô tin tưởng anh vô cùng, chẳng thèm hỏi gì cả.
Tay cô vẫn được anh nắm, cô đi sau anh tầm nửa bước, chỉ cần hơi ngước mắt là đã thấy được nửa bên mặt sắc nét đẹp trai của anh. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi lên bờ vai rộng rãi của anh.
Nhiệt độ ngoài trời tăng cao, nhưng gió biển thoải đến vẫn mát mẻ thoải mái.
Bước qua rừng cây thưa thớt, phong cảnh trước mắt liền rộng rãi sáng sủa hẳn.
Chu Tự vô thức nín thở, những bông hoa dại màu hồng phấn nở rộ trên dốc núi.
Cô thật lòng khen ngợi: "Wow! Xinh quá đi."
Cô quay sang, Hạ Nghiễn Châu cũng đang ngắm cô.
Cô hỏi: "Mình đi đại hả? Hay anh biết chỗ này trước rồi?"
Hạ Nghiễn Châu nhìn xung quanh, xác nhận là chỗ này: "Biết trước rồi. Mỗi khi giao mùa xuân và hè thì càng có nhiều hoa hơn, hoa nở màu cũng đẹp hơn nữa."
Chu Tự túm váy lại, cô ngồi xuống ngắm thật kỹ, xác nhận đây là loài hoa mà mình chưa thấy bao giờ.
Hai lớp cánh hoa trên dưới xếp chồng lên nhau, chia thành hai tầng.
Lớp ở trên là một màu trắng ngần, cánh hoa tròn cành, lớp ở dưới thì lại nhọn hơn, màu hồng đậm, tự do vươn mình. Phần đuối núp mình dưới cánh hoa khá giống tua sứa căng chặt, xinh đẹp một cách đặc biệt.
Cô lấy điện thoại tìm thử, thì mới biết hoa dại này có tên là hoa lâu đẩu*, là giống hoa thuộc họ Mao Lương với khả năng sống kiên cường.
*Hoa lâu đẩu có khoa học của nhóm hoa này là Aquilegia, chữ Latinh để chỉ chim ưng, bởi vì đài hoa có hình dáng giống như móng vuốt của loài mãnh cầm.
Chu Tự hỏi: "Tôi có thể hái mấy nhánh không?"
Hạ Nghiễn Châu gật đầu: "Quà tặng từ thiên nhiên mà."
Chu Tự đứng dậy, đưa tay cho Hạ Nghiễn Châu: "Cầm giúp tôi với."
Hạ Nghiễn Châu nhìn xuống, các đốt xương và tĩnh mạch trên mu bàn tay Chu Tự căng cứng, cô nắm chặt bàn tay, hệt như cái bánh bao nhỏ đầy nhân.
Anh rút tay từ túi quần ra, xòe lòng bàn tay.
Cô mở các ngón tay, từng cái rơi vào tay anh, hóa ra là vài cái vỏ sò xinh đẹp tinh tế, hồng có, trắng có, tím có, còn có vài hòn đó tròn trĩnh trơn bóng hơi trong suốt.
Có thể do cô cầm nó lâu quá, nên nó đã ấm theo nhiệt độ trong tay cô.
Anh nắm lòng bàn tay lại, rồi bỏ vào túi mình hết sức tự nhiên.
Chu Tự nghiêm túc chọn hoa, đến nỗi cô đi xa ra mấy mét.
Cô mặc chiếc đầm trắng dài đến bắp đùi, tay lửng, rộng rãi, không ôm eo. Anh không hiểu lắm về chất vải, chỉ thấy cô mặc lên người thì mỏng như cánh ve, mỗi khi có cơn gió thổi qua, vạt váy sẽ nhẹ nhàng tung bay.
Anh luôn cảm thấy mặc dù Chu Tự ốm nhưng lại đầy đặn, anh đã thấy cô mặc quần áo lộ rõ đường cong, nhưng anh càng thích cô thoải mái đơn giản tự do như giờ hơn.
Hạ Nghiễn Châu nhìn xung quanh, rồi lại nhìn cô, anh gọi tên cô: "Bên đây nhiều hơn."
Chu Tự nhấc váy bước sang, cô ngồi xuống giữa bạt ngàn là hoa, rồi chọn hai nhánh hoa đầy đặn nhất.
Không lâu sau, Hạ Nghiễn Châu lại đứng sau gọi cô: "Qua đây."
Chu Tự đứng dậy, đi đến ngồi ngay cạnh chỗ anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!