Chương 24: (Vô Đề)

Chu Tự đến trước hai tiếng, nhuộm màu xanh đen cho tu líp và hoa hồng. Ngoài ra cô còn lấy một nhánh tú cầu xanh, sau khi ngâm nước xong, cô định sẽ mang qua văn phòng Hạ Nghiễn Châu.

Vốn định tỉ mỉ phối cho anh một bó, nhưng ra đến cửa lại thấy do dự, rốt cuộc lại phối thêm vài nhánh cát cánh.

Thư ký mời cô đi vào trong, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Gần cả tháng nay anh không ở Bắc Đảo, bó hoa lần trước mang đến đã khô héo trên bàn.

Chu Tự mang vào vứt trong nhà vệ sinh, rồi tiện rửa luôn bình hoa, cô vẫn mượn bàn làm việc của anh để cắm hoa. Lần này chọn chủ yếu là hoa thiên về màu lạnh, cẩm tú cầu làm trung tâm, rồi xử lý tách cách tu líp, để lộ nh** h**, rồi mới c*m v** bình, cuối cùng lại điểm thêm vài nhánh cát cánh trung hòa màu sắc.

Chu Tự đặt bình hoa lại vị trí ban đầu, cô lùi ra sau vài bước, vẫn cứ thấy thiếu gì đó, chắc hẳn nên thêm vài nhánh bạch đàn hoặc cỏ chuông tô điểm một chút.

Nhưng nhìn tổng thể thì hiệu quả khá ổn, khá là hợp với phong cách căn phòng này.

Chu Tự lấy giấy ghi chú trên bàn anh, viết một hàng chữ: Mong anh kịp để ngắm bình hoa này nở rộ nhé.

Đóng nắp bút lại, cô nhét miếng giấy dưới lọ hoa.

Cô không ở lại lâu, dọn dẹp xong xuôi hết, cô mở cửa đi về.

Triệu Tư Kỳ hẹn cô đến xem sảnh, đám cưới của cặp đó vào ngày mốt, vì đặt tường hoa khá là to, khó vận chuyển, cần phải đến trước một ngày để cắm hoa.

Sảnh ở hội trường của tòa A, mỗi lần đi ngang qua đây đều thấy đóng cửa, không ngờ bên trong lại là một chân trời riêng.

Sân khẩu nằm trên bậc thang theo kiến trúc cung đình, hai bên có lối đi nhỏ, chia hai tầng trên dưới. Cả sảnh không có bất kỳ cột hay trụ gì, mái cong và tường trang trí màu vàng kim, khắp nơi là giá nến và đèn thủy tinh.

Khi mở hết đèn trong sảnh, sẽ tạo nên cảm giác vừa mơ mộng vừa xa hoa.

"Bởi phải nói vẫn là Hạ Nghiễn Châu có tiền!" Triệu Tư Kiều cảm thán. Cô đi qua bên hông phía trên, tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà: "Cứ sợ cậu ta không để ý để mặt mũi bạn học, để cái sảnh này lại cho người khác."

Chu Tự không nói gì.

Triệu Tư Kiều quay sang: "Cô đừng có mà không tin, với tài lực hiện giờ của bên tôi, cậu ta đã phải suy nghĩ thật đó."

Triệu Tư Kiều đứng trên bậc thang hỏi: "Định khi nào bắt đầu làm?"

"Chỗ tôi ít người, hoa đến là bắt đầu luôn."

Trưa hôm sau là hoa được giao đến, gần năm nghìn nhánh hoa hồng Lạc Thần. Lắp hết khung chịu lực trên sân khâu, mặt trước dùng m*t xốp cắm hoa, dây kẽm và tăm tre đẻ cố định, cô và Tiểu Châu cắm hoa hết cả một buổi chiều.

Bốn giờ chiều Hạ Nghiễn Châu về đến Bắc Đảo, anh về resort trước, lúc đi lên thang máy anh bỗng dừng bước, cửa sảnh hội trường đang rộng mở, chỗ gần sân khấu sáng rực rỡ.

Từ xa anh đã thấy bóng người ấy, đang ngồi trên ghế cao.

Hoa tươi màu hồng phấn rủ xuống như thác nước, khoáng đạt mà mơ mộng.

Cô ăn mặc đơn giản, chỉ áo sơ mi trắng và quần jeans, dáng vẻ chuyên tâm, điểm từng càng hoa tươi lên bức tranh to lớn.

Hạ Nghiễn Châu lặng lẽ đứng đó một lúc, anh lấy điện thoại, ấn chụp cảnh tượng trước mắt mình, nhưng không làm phiền cô, xong việc là đi luôn lên trên.

Sau khi quan tâm nhẹ nhàng đến các phòng ban, anh quay lại văn phòng, vừa vào đã thấy lọ hoa tươi mới trên bàn. Hẳn là hoa này đã để được một vài hôm rồi, cánh hoa đã hơi héo, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó.

Hạ Nghiễn Châu chẳng nhận ra được loại nào, chỉ cảm thấy màu trắng màu xanh phối với nhau nhìn rất thoải mái.

Anh rót một ly nước lọc châm thêm nước vào lọ, vừa nhìn sang, thì đã thấy giấy ghi chú cô để dưới lọ hoa.

Rút ra đọc, anh lại không nén được nụ cười thoải mái.

Nét chữ của cô thanh tú nhưng không thiếu phần cứng cáp, từng nét ngay ngắn, không cố ý kéo dài những nét ngang dọc hay móc phẩy. Nếu không thấy được mảnh giấy này, anh cũng gần như quên mất lúc còn đi học anh cũng từng để ý đến nét chữ của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!