Chương 23: (Vô Đề)

Thành phố Lâm thuộc khu vực đại lục, nhiệt độ cao hơn Bắc Đảo một chút.

Trời vừa nóng nực vừa khô hanh, nắng hừng hực, mặt đất như được nung nướng.

Trịnh Trị chầm chậm lái xe lên dốc, dừng ngay trước cửa xoay, ở góc rộng nhất để ông chủ có thể thấy thoải mái tiện lợi hơn.

Không lâu sau, Hạ Nghiễn Châu mặc sơ mi màu xanh khói và quần tây đen đi thoăn thoắt từ trong tòa nhà ra, anh mở cửa xe, khom lưng ngồi vào, đi đến xưởng sản xuất ở vùng ngoại ô.

Xe chạy một hồi lâu, quãng đường khá xa, càng đi đường càng thoáng đãng, xung quanh đã chẳng còn thấy nhà cửa gì mấy. Quẹo qua khúc ngoặt, lập tức nhìn thấy cánh cổng sắt, bảng đá bên cạnh có khắc chữ Xưởng Pháo hoa pháo nổ Cẩm Đồ thật to.

Đây chỉ là một trong những xưởng sản xuất của Cẩm Đồ, chiếm diện tích 200 mẫu*, kho rộng gần 5000 mét vuông, có bốn dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh.

*1 mẫu đất tương đương 666,7 mét vuông.

Đi quan sát kiểm tra hết một vòng là đã đến trưa.

Đến thời gian nghỉ trưa của công nhân, Hạ Nghiễn Châu đến quan sát ở phòng giám sát. Cả bức tường là màn hình, chia rõ ràng chi tiết mỗi một góc trong cả công xưởng, có thể giám sát an toàn cháy nổ ở mức lớn nhất.

Chiều nay còn một cuộc họp, người phụ trách các khu vực, bộ phận thiết kế và bộ phận sản xuất đều tham gia, nội dung là những vấn đề liên quan đến màn trình diễn pháo hoa vào dịp lễ Quốc Khánh tới, kết thúc cuộc họp đã là bốn giờ chiều rồi.

Giữa lúc đó, người mẹ Vương Á Tiệp của anh có gọi đến hai cuộc giục anh xong việc nhất định phải về nhà ăn cơm.

Xe chạy vào thành phố thì trời đã tối rồi.

Ở nơi giá trị tấc đất tấc vàng, có một khu biệt thự.

Ngón tay Hạ Nghiễn Châu vừa chạm vào khóa vân tay, thì cửa cổng đã được mở từ trong, mà người ra mở cửa càng khiến anh bất ngờ hơn.

Anh im lặng một chốc, không nói gì, chỉ gật đầu và hơi nhếch môi.

"Anh về rồi à." Đối phương tươi cười vui vẻ, giải thích trước: "Đợt trước mới đi Áo về, socola bên đó ngon lắm, nghĩ là thím thích ăn, nên có mua về, hôm nay mang sang đây." Đôi mắt cô gái đang nhìn anh rối ren vô cùng, có căng thẳng, có rụt rè, còn cả niềm yêu thích không cách nào che đậy được: "… mang quà đến cho anh nữa."

Hạ Nghiễn Châu bình thản: "Cảm ơn."

Sau vài giây rối rắm, cô gái như tìm được chủ đề mà "Ồ" lên: "Vừa nảy trong bếp thấy xe anh về, nên muốn ra chào một tiếng, thế nên…" Giọng cô gái yếu dần.

Hạ Nghiễn Châu không có gì để trò chuyện, "Cứ thoải mái, tôi lên lầu trước đã."

Còn chưa kịp trả lời, mà Hạ Nghiễn Châu đã lướt ngang qua người cô. Cô lùi ra sau theo tìm thức, cảm giác như có cơn gió nhẹ lướt qua, mà cái mùi mát lạnh sạch sẽ trên người anh cũng theo đó tràn vào mũi cô, tuy thân quen nhưng đã lâu rồi không cảm nhận được.

Trong phòng khách.

Hạ Tịch xoay người, hai tay chống lên lưng ghế sô pha: "Anh."

Hạ Nghiễn Châu nhíu mày: "Sao em lại về rồi?"

"Em nghĩ hè đó." Cô bé tự tin vô cùng.

Lúc này Hạ Nghiễn Châu mới nhớ ra, đã gần đến tháng tám rồi. Anh gật gật đầu, chân không dừng bước đi thẳng lên phòng sách trên tầng, tiện hỏi: "Bố đâu?"

"Trong phòng sách." Hạ Tịch thấy anh trai bước nhanh hơn, lập tức gọi lại: "Anh."

Hạ Nghiễn Châu dừng chân, quay sang nhìn.

Hạ Tịch: "Cho em mượn xe anh chút."

"Đi đâu?"

"Gặp bạn, tiện mua mấy quyển sách." Ngón tay cô quấn lấy lọn tóc, giờ thì không được tự tin như khi nảy nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!