Chương 22: (Vô Đề)

Hạ Nghiễn Châu và Chu Tự đến trước, tầm mười lăm phút sau, đối phương mới thong dong đến muộn.

Chu Tự ngước mắt, trước mặt cô là một cô nàng xinh đẹp, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay phồng và chân váy dài màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thấp, kèm thôi đó là đôi khuyên tai bạc đính đá to bắt mắt. Cô tháo kính mát, đứng ở ngay đó, nửa cười nửa không nhìn Hạ Nghiễn Châu, nhất thời không nói tiếng nào.

Hạ Nghiễn Châu cũng chú ý đến cô, khóe môi anh vươn nụ cười nhè nhẹ, anh cũng chẳng đứng dậy, chỉ đưa tay ra phía đối diện ra hiệu "mời".

Cô nàng hơi hất cằm, vẻ mặt khó chịu: "Sao mà càng già càng chẳng tí phong độ nào hết vậy?" Cô tự kéo ghế: "Có cần đăng ký lớp lễ nghi cho cậu không?"

Hạ Nghiễn Châu chẳng thèm để ý đến, anh đưa thực đơn qua: "Coi thử ăn gì."

Cô nàng liếc anh một cái, nhận thực đơn, cặp mắt tự nhiên nhìn sang chỗ Chu Tự: "Cô đây là?"

Hạ Nghiễn Châu chỉ đáp: "Chu Tự." Bả vai hơi nghiêng sang chỗ Chu Tự, giọng anh bất giác mềm dịu hơn, giới thiệu rằng: "Bạn học đại học trước đó có nhắc đến, Triệu Tư Kiều."

Triệu Tư Kiều cầm thực đơn lên, cô lại ngước mắt đánh giá hai người ở đối diện, rồi trộm mím môi, không rõ có ý gì.

Chu Tự cũng nhìn cô, cách bàn ăn giơ tay ra: "Cô Triệu, xin chào."

Triệu Tư Kiều lập tức thả thực đơn xuống, mặt mày tươi cười, rướn người bắt tay với Chu Tự: "Xin chào, gọi tôi là Tư Kiều được rồi."

Địa điểm chọn dùng cơm là ở một tòa nhà thanh lịch tao nhã nho nhỏ, sân nhà cao to trong xanh, cửa sổ thoáng đãng.

Gió hiu hiu thổi, tre trúc trong vườn vang tiếng xào xạc, từ xa truyền đến hệt như tiếng chuông gió vô cùng kỳ ảo.

Triệu Tư Kiều lật thực đơn: "Vậy tôi không khách sáo đâu đấy?"

Hạ Nghiễn Châu đáp: "Cậu thoải mái."

Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Bao lâu rồi không gặp, cậu không nhiệt tình chút được à?" Hai lần trước chỉ tình cờ gặp mặt trong lúc làm việc, lần này mới coi như chính thức ngồi lại ôn chuyện cũ.

Hạ Nghiễn Châu đáp: "Sao mà tôi dám."

Câu này thì đỉnh rồi, không biết đang kiêng nể người kế bên, hay kiêng kị vì nửa kia của cô nữa.

Đôi mắt Triệu Tư Kiều chế nhạo anh.

Anh cũng chỉ lặng lẽ cười.

Cô nói: "Tôi ly hôn rồi."

Hạ Nghiễn Châu không hề biết: "Ồ?"

"Cái đám lớp mình chuyện này kể nhau khắp nơi mà, cậu còn vờ không biết gì nữa." Cô giơ tay gọi phục vụ, sau khi gọi hai món thì đưa thực đơn sang cho Hạ Nghiễn Châu.

Hạ Nghiễn Châu không nhìn, anh đưa luôn sang cho Chu Tự ngồi cạnh, nói: "Tôi không biết thật đấy, còn thấy lạ sao cậu lại về nước phát triển rồi."

Anh nói là thật hay giả thì cũng chẳng quan trọng. Triệu Tư Kiều uống chút nước: "Sau này còn phải hợp tác với Giám đốc Hạ, còn phải nhờ giúp đỡ nhiều hơn."

"Khách sáo rồi." Hạ Nghiễn Châu dựa vào lưng ghế: "Nhìn cậu có vẻ khá đấy, có vẻ không bị ảnh hưởng gì mấy, nếu không thì đã không làm ngành này tiếp rồi."

"Chứng kiến hạnh phúc của người khác, để bù đắp những bất hạnh của mình đó."

Chu Tự lặng lẽ nghe hai người trò chuyện, mặc dù chỉ là những chủ đề rất bình thường, nhưng cũng có thể nhận ra quan hệ giữa họ khá tốt. Cô lật thực đơn, tiếp xúc với Hạ Nghiễn Châu một thời gian rồi, cô ít nhiều hiểu được sở thức của anh, bèn gọi vài món hợp khẩu vị của anh, sau đó đưa thực đơn cho phục vụ.

Vừa quay lại thì nghe người đối diện nói: "Chỗ này khó tìm đó, nhưng không gian đúng là được thật, sắc xanh ngập tràn, thoải mái lắm." Cô hỏi: "Chỗ này trồng trúc gì thế?"

Hạ Nghiễn Châu nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, đẩy câu hỏi sang cho Chu Tự: "Đó là trúc gì thế?"

Chu Tự đáp: "Tử trúc*."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!