Chương 21: (Vô Đề)

Hai người tắm rửa xong xuôi, Chu Tự ngồi trên giường để lau mái tóc ướt đẫm, cả người như bị tháo rời khiến cô chẳng muốn nhúc nhích, lười biếng chẳng muốn nói gì.

Hạ Nghiễn Châu đi tắm ra sau cô, trên eo anh quấn mỗi khăn tắm mới, không có dép lê nào vừa với chân anh, anh đành đi chân trần trên nền nhà. Từ nhà tắm cho đến giường, một hàng dấu chân ướt đẫm.

Chu Tự nhìn hàng dấu chân đó đến thất thần, khiến động tác lau tóc của cô nhìn càng biếng nhác hơn.

Hạ Nghiễn Châu đứng ngay giường nhìn dáng vẻ chậm chạp của cô, bỗng nhiên anh rướn người đến, niết cằm cô: "Có nước uống không?"

"Có trong tủ lạnh." Chu Tự nói: "Trong bếp cũng có nước ấm, để tôi rót cho."

Cô muốn đứng dậy, như Hạ Nghiễn Châu lại ấn đầu cô xuống: "Tự rót được."

Anh đi vào bếp, lấy hai cốc thủy tinh trong tủ ra, rót hai ly nước ấm, rồi lại đi vào phòng ngủ. Căn nhà này đơn giản vô cùng, một phòng khách một phòng ngủ, quay về phía Nam, na ná như căn nhà ở thành phố Lâm của cô.

Nhưng Hạ Nghiễn Châu lại cảm thấy căn nhà này thoải mái hơn nhiều.

Anh đưa cốc nước cho cô, nhìn cô uống ừng ực cả nửa ly, có vẻ khát lắm rồi.

Hạ Nghiễn Châu cười cười, anh ngồi xuống cạnh cô, tình cờ nhìn thấy bình hoa ngay cửa sổ rất độc đáo.

Chu Tự phát giác anh đang nhìn, cô chủ động nói: "Lan hồ điệp."

"Đẹp lắm." Hạ Nghiễn Châu chẳng hiểu gì về nghệ thuật cắm hoa nhưng anh vẫn nhận ra mặc dù bình hoa trước mặt đơn giản, nhưng nghệ thuật có thể được đến chín điểm: "Ở giữa là lá gì?"

"Lá thủy lạp."

Lá thủy lạp nhìn tương tự với cần tây, thường sẽ gọi là lá hương bồ, là thực vật thủy sinh để cố định.

Chu Tự dùng bình hoa thủy tinh trong suốt, lá thủy lạp được cắt đều tăm tắp, được cắm đầy trong bình hoa, một nhánh lan hồ điệp rủ sang một bên, trên chỉ có bốn đóa hoa, cánh hoa trắng tinh, nh** h** màu vàng nhạt, hệt như cánh bướm lay động trên nhánh cây thẳng thớm.

Hạ Nghiễn Châu chậm rãi uống nước, bỗng nhớ ra một chuyện: "Tiệm hoa của em chỉ nhận đơn nhỏ lẻ thôi à?"

Chu Tự nói: "Đương nhiên là không rồi."

"Còn làm gì nữa?"

"Đám cưới, xe hoa, trang trí phòng khách nghệ thuật các kiểu."

Hạ Nghiễn Châu không hề lòng vòng: "Sắp tới khách sạn sẽ nhận tiệc cưới, người phụ trách bàn bạc kế hoạch của các lễ cưới là bạn học của tôi, nếu cần, có thể giới thiệu bên đó với em."

Động tác lau tóc của Chu Tự chậm dần, cô nhìn anh, rồi bỗng rơi vào im lặng.

Hạ Nghiễn Châu đặt ly nước xuống: "Nghĩ gì đó."

Chu Tự cười cười, như thể cô đang tự giễu vậy.

Hạ Nghiễn Châu lập tức hiểu ra, anh khá là không vui: "Xin lỗi nhé, trước khi nói chuyện không suy nghĩ đến tình hình, không quan tâm đến tâm trạng của cô, khiến cô phiền lòng rồi." Hai tay anh đưa ra sau chống lên đầu giường, anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu đã biếng nhác còn kèm theo cả sự chế giễu.

Mùi vị đặc trưng từ chuyện sinh lý tản ra trong không khí còn chưa hết hoàn toàn, nhưng anh nhắc đến lúc này, làm nó cứ như là vật đổi chác vậy. Việc đó lại nhắc cô thêm một lần nữa rằng, mối quan hệ giữa cô và người đàn ông bên cạnh không hề lành mạnh chút nào.

Chu Tự giận bản thân mình nhạy cảm quá, khiến lòng cô buồn phiền khó chịu, không biết là vì chút tự trọng nhỏ bé đến đáng thương của mình hay là vì điều gì.

Giọng điệu của cô cũng chẳng tốt hơn là bao: "Chi bằng Giám đốc Hạ trực tiếp đưa tiền cho tôi đi, tôi cũng đỡ phải cố gắng rồi."

"Cũng được."

Chu Tự quay ngoắt sang nhìn anh, mà anh thì đứng đó vui vẻ cười.

Trong phòng ngủ không đủ ánh sáng, ánh đèn chiếu đến từ bên hông, rọi lên khóe môi cong cong và bờ vai rộng rãi của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!