Chương 20: (Vô Đề)

Chu Tự đóng cửa xe, tim cô vẫn còn đang nhảy thình thịch.

Hơi ấm vẫn còn trên mu bàn tay, cô đi về phía trước, dường như vẫn cảm nhận được đôi mắt sâu thẳm của anh ở trong xe.

Chu Tự ít nhiều mê đắm cảm giác đưa đẩy mập mờ này rồi.

Đường đi gập gềnh chỗ cao chỗ trũng, cô đi mà vấp.

Khi gần bước qua được cánh cổng sắt, sau lưng cô bỗng sáng bừng lên, anh mở đèn pha, khiến cho cả thế giới trước mặt cô nhưng màn hình điện thoại được mở sáng.

Chu Tự dừng chân, cô quay người nhìn, nhưng sau lưng sáng đến chói mắt, chẳng thể nào nhìn rõ người trong xe, nhưng trong chốc lát tim cô lại đau buốt như thể bị co giật, khiến cô không dám nghĩ nhiều nữa, quay người đi nhanh vào trong.

Lại mấy ngày trôi qua, Chu Tự dành thời gian đến chỗ Hạ Tịch một chuyến.

Lúc đến tiệm thì phát hiện bảng hiệu đã bị dở rồi, phần lớn đã được đóng vào thùng, chỉ còn vài dụng cụ xăm mình thôi.

Chu Tự ngồi xuống, nhờ cô dặm màu giúp mình.

Nhìn ngó xung quanh, Chu Tự hỏi: "Định kết thúc chỗ này thật à? Hơi đáng tiếc."

Hạ Tịch thở dài: "Em đâu có muốn đâu, chỉ trách mình là châu chấu đá xe thôi."

Đương nhiên Chu Tự biết "xe" là Hạ Nghiễn Châu. Lúc bình thường thì thấy anh khá là dễ chung đụng, lúc cần nghiêm túc tâm trạng anh cũng chẳng lên xuống gì mấy, chỉ mỗi đôi mắt của anh, sẽ toát lên vẻ nghiêm khắc, không giận nhưng lại rất uy nghiêm.

Cô hỏi: "Em học chuyên ngành gì?"

"Điêu khắc."

"Hèn chi lại vẽ tốt như vậy, hóa ra là sinh viên mỹ thuật." Chu Tự quay sang: "Chưa chắc là việc gì xấu, có thể học hỏi thêm vài năm nữa."

Hạ Tịch than thở: "Cần học gì thì học hết rồi, đối với em chỉ lãng phí thời gian thôi." Cô dùng giấy sạch để lau chỗ màu dư: "Hồi cấp ba, nhà em cảm thấy em học hành không tốt, coi như xong đời này, sau đó em thi vào Học viện Mỹ thuật của tỉnh với thành tích hạng nhất môn chuyên ngành toàn thành phố, mọi người vui cả một đợt. Với em mà nói thì các môn học ở đại học chẳng có thách thức khó khăn gì, em cũng chẳng thấy hứng thú, nên nộp đơn thôi học, vì chuyện này mà suýt thì bố em đoạn tuyệt quan hệ với em."

Chu Tự thầm thấy giật mình, trước đây cô chỉ cảm thấy em ấy không phải là người sống theo quy củ, vừa độc lập vừa phóng khoáng và tự tin, hóa ra bản chất của em ấy là một người ưu tú.

Cánh tay Chu Tự gác trên lưng ghế, cô không nén được mà qua sang nhìn cô: "Thế nên em mở tiệm xăm. Anh trai em coi như cũng ủng hộ em nhỉ."

"Anh ấy?" Hạ Tịch lắc đầu: "Nếu anh ấy mà ủng hộ thì đã chẳng bắt em về đi học rồi. Mấy năm trước anh ấy vẫn ở nước ngoài, chỉ lo chuyện của mình, nhưng từ khi anh ấy tiếp nhân công ty, bố em cũng rút dần. Ông cụ coi như đã nhìn thoáng rồi, hầu như chuyện nhà hay chuyện ngoài cũng chẳng quản nữa, mỗi ngày chỉ có bày biện mấy tờ giấy rách. Thế nên mọi trách nhiệm đặt trên vai anh trai em hết, nếu không phải bất đắc dĩ, chắc anh ấy cũng lười phải quan tâm đến em."

Chu Tự nhớ đến Chu Loan, mặc dù từ nhỏ hai chị em sống với nhau cũng chẳng có đụng chạm gì, nhưng dù sao thì tình chị em cùng cha khác mẹ chẳng thể nào thuần khiết được như thế.

Cánh tay cô có cảm giác đau râm ran, so với lần trước thì cũng không đến nỗi chịu không nỗi.

Hạ Tịch nói tiếp: "Thật ra bố mẹ em cũng không phải dạng trọng nam khinh nữ, chỉ là anh em xuất sắc hơn em, anh em làm bố mẹ lấy làm vinh hạnh. Từ nhỏ đến lớn, rất ít khi anh ấy bị hạn chế, học hành hay đi làm đều rất tự do, kể cả có bạn gái rồi bỗng dưng chia tay người ta, bố mẹ em cũng chẳng hỏi đến."

Nửa mặt của Chu Tự gối trên cánh tay, vô tình nghe được chuyện riêng của người khác, nhưng lạ là cô cũng không cắt lời, mà lặng lẽ ngồi nghe.

"Vừa hay em thì ngược lại, làm gì cũng bị xét nét. Thật ra em thấy bực anh em lắm, thậm chí anh ấy còn chẳng buồn dành thời gian tìm hiểu về nghề xăm nữa, hình như chỉ đành hoàn thành nhiệm vụ mà bố em giao cho. Dựa vào đâu mà con gái thì phải học nhiều, phải điềm đạm tao nhã thì mới đúng." Hạ Tịch dừng tay, rồi bỗng dưng nhích sát lại Chu Tự, cô nhỏ nhẹ mà tinh nghịch: "Em cứ không đó."

Chu Tự quay sang, suýt thì đụng vào mũi cô.

Cô cười cười, sờ mũi.

Chu Tự không nhịn được bật cười: "Nên em đổi luôn tên mình?"

"Này! Chuyện này mà anh em cũng nói với chị luôn!"

Chu Tự bỗng cảm thấy không biết phải nói sao, lòng bàn tay cô thấm mồ hôi.

Nhưng Hạ Tịch thì không để ý: "Tên thật của em là Hạ Thu Phác*, Nghiên Phác có hàm ý là đá quý có thể làm thành nghiên mực. Để hợp với tên của anh trai, nên đặt cái tên vừa quê vừa lắt léo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!