Tính thử ra thì, cách lúc anh gửi tin nhắn kia đã hơn nửa tiếng rồi, thế mà anh vẫn chưa đi.
Chu Tự ngồi đơ cả lúc, rồi cô nhanh chóng đặt đũa xuống, lật đật chạy ra cửa sổ nhìn xuống sân, nhưng dưới đó chẳng có ai cả.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng cô vẫn mặc áo khoác đi xuống.
Ngoài trời lạnh lẽo, thở ra một hơi là lập tức đóng thành khối.
Nhà cửa khắp nơi đèn đuốc rực rỡ, khiến cho lối đi cả khu nhà được chiếu sáng trưng.
Chu Tự đứng ở cửa khu nhà ngó nghiêng khắp nơi, xung quanh thoáng đãng, nhưng chẳng thấy ai cả, cô vô cùng nghi ngờ anh đang chơi mình.
Ngay lúc định quay người đi vào, thì anh lại gửi tin nhắn đến, hỏi cô: Ở đâu rồi?
Chu Tự nhắn hỏi lại: Anh đang ở đâu?
Hạ Nghiễn Châu: Lần trước không chú ý, không biết em ở tòa nào.
Chu Tự: Tòa số 17.
Diện tích khu nhà này rộng vô cùng, nhưng các tòa nhà không được xây dựng theo thứ tự, mà đứng từ trên nhìn xuống sẽ thấy hình bát quái, cũng chẳng biết ban đầu đơn vị thi công muốn trấn giữ cái gì nữa.
Nếu người không rành đường, sẽ rất dễ đi lạc.
Điện thoại im lặng một lúc, Chu Tự đứng đợi đến cóng cả chân tay. Cô kéo hai vạt áo nắm chặt trước ngực, chuẩn bị ra ngay chỗ vòng xoay để đón anh.
Nhưng vừa mới nhấc chân, thì đã thấy đèn xe chiếu đến đây, bánh xe lăn qua đá vụn dưới đất, dừng ngay bên cạnh cô.
Vẫn là chiếc Bentley đó, tản ánh sáng mượt mà đen bóng.
Chu Tự lùi về sau vài bước.
Hạ Nghiễn Châu cầm điện thoại trên tay, mở cửa xe bước xuống.
Chu Tự vội vàng tìm đề tài nói trước: "Có phải khu nhà hơi rối không, có lúc tôi cũng lạc mất. Khi nảy anh đậu ở đâu thế?"
Hạ Nghiễn Châu yên lặng đánh giá cô một lúc trước, rồi anh phát hiện ra lâu rồi không gặp, rất nhớ cô.
Anh bình tĩnh nói: "Cũng không rõ chỗ nào nữa, ở trước đó có bồn hoa hình tròn."
Chu Tự chỉ ra sau: "Bên này cũng có, nên chắc anh nhớ nhầm rồi."
Hạ Nghiễn Châu nghiêng người nhìn, gật đầu: "Chắc vậy."
Có lẽ là nhờ những câu râu ria để chào đầu, nên cô cũng đỡ ngượng ngập khi phải đối mặt với anh.
Chu Tự hỏi tiếp: "Giao thừa mà vẫn phải đi làm à?"
"Không bận đến cỡ đó." Hạ Nghiễn Châu nói: "Đến nhà họ hàng cùng đón năm mới, đông người quá thấy phiền, nên tìm cơ hội chuồn ra ngoài."
Chu Tự gật gật đầu hiểu cho anh, nhất thời không tìm ra thêm đề tài để nói, chỉ lặng lẽ đứng đó xoa tay.
Hạ Nghiễn Châu thấy cô hít mũi liên tục. Đầu mũi cô cũng đỏ ửng lên, cổ lộ ra bên ngoài, dưới chân chỉ mang mỗi đôi dép bông. Anh hỏi: "Một mình em?"
"Đúng thế."
"Ăn gì chưa?"
"Đang định ăn." Chu Tự nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!