Về đến phòng, Chu Tự chẳng còn hơi sức đâu mà thay đồ, cô ngã đầu là ngủ mất.
Đến lúc thức giấc, cửa sổ sát đất đã ngập nắng đến chói mắt, cầm điện thoại lên xem, đã là mười giờ sáng rồi. Cảm giác đau xót lan tràn khắp người và cảm giác nhoi nhói như bị đốt cháy ở chỗ nào đó gợi nhớ lại ký ức cho cô, Chu Tự nhắm mắt đầy tuyệt vọng, bỗng chốc cô thấy hối hận vô cùng.
Mấy ngày ở Bắc Đảo, cả quá trình tiếp xúc với Hạ Nghiễn Châu, đầu tiên là cảm xúc dâng trào, vừa khát khao mà vừa tràn ngập mong đợi, cả quá trình này ý chí của cô hoàn toàn bị khống chế, và đến nỗi cả tâm tư chuyện đó, không hề màng đến hậu quả.
Rồi sau đó khi gần đạt đến điểm giới hạn, cô càng lúc càng mơ màng, mãi cho đến sau khi được thỏa mãn thì lại đột nhiên thấy nản chí, mà lúc này, những cảm xúc sục sôi kia mới chậm rãi bình tĩnh lại, lý trí tìm về, không biết mình phải làm sao để đối mặt với mọi việc.
Cô lật người, vùi vào trong chăn.
Điện thoại rung vài cái, là tin nhắn weixin.
Khi nhìn rõ màn hình điện thoại hiện tên Hạ Nghiễn Châu, tim cô đập như trống bỏi.
Sau hồi do dự, cô mở xem, trên đó chỉ vỏn vẹn ba chữ.
Sau khi Hạ Nghiễn Châu kết thúc cuộc họp, anh về phòng thay đồ.
Theo lịch trình thì sáng nay sẽ bay về thành phố Lâm, trợ lý gửi thông tin chuyến bay vào điện thoại anh, anh chuyển tiếp tin nhắn cho Trịnh Trị, bảo cậu ấy chuẩn bị xuất phát.
Tuyết rơi suốt đêm hôm qua, một phần đã hòa vào biển cả, phần còn lại phủ đầy bãi biển.
Bầu trời u ám không được trong lành, cả thế giới như được tô một màu trắng xám.
Hạ Nghiễn Châu đứng trước cửa sổ sát đất thắt cà vạt, anh vô thức nhìn ra ngoài.
Cả căn phòng yên tĩnh, cuối cùng anh ấn kéo cà vạt chặt chẽ, lúc xoay người, vô tình nhìn thấy những dấu vết lơ mờ bị kéo dài ở chỗ thủy tinh bên cạnh.
Anh đứng nhìn đó một lúc, rồi lại nhớ ra gì đó.
Tấm kính này được lau chùi sạch bóng nhìn như trong suốt, nên chỉ cần mỗi một vệt nhỏ thì cũng sẽ thấy rõ, huống hồ gì tối qua Chu Tự liều mạng chụp nó như cọng cỏ cứu mạng của cô.
Hạ Nghiễn Châu nín thở, nhớ đến dáng vẻ lúc cô cong eo để hòa hợp với mình, bên trong cô ấm nóng, ẩm ướt, nhất thời khiến anh không khống chế được mình.
Cảm thấy bức bối, anh lại kéo lỏng cà vạt.
Anh rót một ly nước ấm, rồi lại quay lại, ngồi trên tay vịn sô pha, tiếp tục thưởng thức kiệt tác của cô. Anh chậm rãi uống hết từng ngụm nước, rồi đặt ly nước lên bàn trà, vào nhà tắm lấy khăn ấm, lau hết những dấu vết kia.
Chỗ này của anh không phải riêng tư hoàn toàn, thỉnh thoảng sẽ có trợ lý ra vào, có lúc Trịnh Tự cũng sẽ đến đưa này nọ, ngoài ra còn có người dọn dẹp và đầu bếp.
Chỉ cần là người từng trải, đều sẽ dễ dàng nhận ra đó là gì, anh thì chẳng sao, nhưng lòng anh lại không cô trở thành người phụ nữ nào đó để cho mọi người bàn tán.
Quăng khăn tắm qua một bên, anh kéo cô tay áo nhìn đồng hồ, chuẩn bị ra ngoài.
Lúc bước đi lại đạp trúng gì đó dưới chân, anh dân bước, rụt chân lại, cúi đầu nhìn, chỗ khe hở dưới chân ghế sô pha có sợi dây màu nâu.
Hạ Nghiễn Châu khom lưng nhặt lên, là túi của Chu Tự. Tối qua cô bỏ trốn như con rùa rụt cô, chẳng còn kịp đâu mà quan tâm đồ mình đem theo.
Nương theo động tác của anh, có tiếng "ting tang" nhỏ nhẹ vang lên.
Hạ Nghiễn Châu lật túi lại, anh phát hiện hóa ra là túi cô mang đi đảo Cát, trên dây đéo túi được thắt bùa bình an anh tặng cô.
Thình lình khiến tâm tư anh bay xa, anh nhớ lại mình cũng từng có một cái như vậy, không khác kiểu này là bao.
Vẫn vào cái năm mười lăm tuổi ấy, lần đầu tiên anh gặp Chu Tự.
Anh ở trên đầu tường hái sơn tra, còn cô ngồi dưới gốc cây, lặng lẽ ngồi đó ôm mặt nhìn anh.
Câu đầu tiên cô mở miệng hỏi anh là người bờ tường bên kia là gì, anh trả lời là biển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!