Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời.
Chu Tự ngủ quên mất.
Cô thuộc phái hành động, hôm qua tra cứu tài liệu đến tối khuya, rồi lại đặt qua mạng một đống những món cần thiết nữa.
Lúc tắt đèn đi ngủ đã là mười hai giờ đêm rồi, vì bước ngoặt mới sắp đến với cuộc đời mình mà khiến lòng cô trào dâng từng đợt sóng, thế nên cứ trằn trọc không ngủ được, đến hơn hai giờ đêm mới ngủ được.
Còn mười lăm phút nữa là đến giờ hẹn, chẳng còn kịp đâu mà ăn sáng, Chu Tự chỉ pha một ly cà phê cho tỉnh táo, rồi xách túi tote đi ra ngoài, đến cổng khách sạn để đợi anh.
Hôm nay trời lặng gió, thời tiết cũng trong xanh.
Mặt biển ngoài khơi xa cũng bình lặng không gợn sóng.
Thỉnh thoảng lại có từng tốp người và xe đón khách tới lui trước cổng khách sạn.
Chu Tự nép vào vài bước nhường đường, cô nhìn đồng hồ thấy còn khá sớm, bèn đứng hút thuốc ngay trụ La Mã.
Xe của Hạ Nghiễn Châu đỗ ở chỗ đậu xe dưới bậc thang, anh không có thói quen đến muộn, huống hồ gì đối phương còn là phụ nữ, thế nên anh đến trước mười phút để đợi cô.
Có lẽ là do cảm giác cô mang lại khá đặc biệt, lúc nào anh cũng có thể nhận ra cô giữa đám đông ngay lập tức, buổi họp lớp lần trước đã thế, bao gồm lần gặp nhau ở tòa nhà văn phòng và tiệm ăn nồi đất lúc nửa đêm cũng vậy.
Hạ Nghiễn Châu hạ cửa sổ xe, nhìn cô châm điếu thuốc, anh bất giác nhướn mày, chần chừ vài giây, bàn tay đặt trên kèn xe cứ chần chừ không nhấn.
Anh tạm cất suy nghĩ đánh động đến cô, hiếm khi có được thời gian thả lỏng ngắn ngủi này, không nên bị làm phiền.
Mà lúc này đúng là tinh thần cô được thả lỏng vô cùng, cô thoải mái đứng đó, tần suất rít thuốc không nhiều, cô hút một hơi, rồi lặng lẽ ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp và bờ biển ngoài xa, thật lâu sau mới hút hơi thứ.
Cô cứ thế lãng phí cả điếu thuốc, Hạ Nghiễn Châu hãy còn cười, anh cũng bắt đầu lên cơn thèm thuốc, bèn lấy hộp thuốc từ trong hộc xe ra.
Anh vừa hút thuốc, vừa nhìn cô từ xa, mãi cho đến lúc cô tập trung đi tìm thùng rác.
Hạ Nghiễn Châu nhấn còi, tiện tay dập điếu thuốc, thấy cô nhìn về bên này, anh bên vẫy tay tỏ ý chỉ chỗ cho cô.
Thật ra chỗ đỗ xe bên đường cũng không xa lắm, nhưng đúng là Chu Tự không chú ý đến anh.
Cô bước xuống bậc thang, vẫy tay qua ô cửa sổ chào hỏi với người ngồi trong xe.
Chu Tự vẫn ngồi ở chỗ ghế lái phụ, cô cười nói: "Ngại quá, không để ý thấy anh."
"Tôi cũng vừa đến thôi." Hạ Nghiễn Châu tiện tay đưa cho cô cái cốc giấy.
Chu Tự nhận lấy, bên trong có mấy đầu lọc thuốc và ít tàn thuốc, chắc là tạm dùng để làm gạt tàn.
Cô hơi chần chừ, nhưng rồi cũng thả đầu lọc vào ly giấy: "Nặng mùi lắm không? Nếu không thì tôi mở cửa sổ…"
"Không sao, tôi cũng vừa hút xong." Hạ Nghiễn Châu nhìn gương chiếu hậu, đánh tay lái ra khỏi điểm dừng, anh đùa với cô: "Chắc là phải phản ánh bên resort, không để thùng rác ở cửa cổng."
Chu Tự bất giác bật cười: "Tôi cứ tưởng mình đến sớm, hóa ra lại trế mất à."
Một tay Hạ Nghiễn Châu đặt trên bánh lái, xe chạy không quá nhanh, anh quay sang nhìn cô, cứ nhìn cô một lúc lâu như thế.
Chu Tự không hiểu sao lại thế, "Sao thế?"
Hạ Nghiễn Châu nói: "Cô nhìn cứ lặng lẽ trầm tính, không giống với kiểu biết hút thuốc."
"Vậy Giám đốc Hạ nhìn người không được chuẩn rồi." Chu Tự cười nói: "Đợt trước chuẩn bị cai thuốc rồi, nhưng lại nhận ra hơi khó chịu, thế là quyết định thôi tạm không làm khó bản thân mình nữa."
Sau khi cô xuất viện thì đúng là có ý định cai thuốc, vốn nó chỉ là công cụ để giải tỏa cảm xúc trong những ngày tháng khốn khổ, nay nếu đã thoát ra khỏi biển khổ, thì cũng muốn sống cho tươi sáng một chút, thay đổi những thói quen xấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!