Chương 13: (Vô Đề)

Do vừa mới đổi ý, nên không đặt bàn trước, phải đợi một lúc.

Quán ăn vừa thanh tịnh vừa đẹp đẽ, mỗi một bàn đều đặt một ngọn đèn lịch sự tao nhã mang phong cách cổ xưa, hướng Nam là dãy bàn sát cửa sổ, cảnh màn đêm ngoài cửa sổ đẹp đẽ vô cùng.

Họ gọi vài món xíu mại và rau, thêm hai phần điểm tâm.

Hạ Nghiễn Châu rót một ly Thiết Quan Âm đẩy đến trước mặt Chu Tự, nói: "Con bé tên Hạ Tịch, nhỏ hơn tôi mười một tuổi, từ nhỏ đến lớn không thích đi học, sau này còn tự ý thôi học nữa, rồi tự mở tiệm, cả ngày cứ làm bậy làm bạ." Anh nhấp ngụm trà, nhìn sang Chu Tự: "Khi nảy cô nói đúng đấy, con bé giống mẹ tôi, con tôi thì lại giống bố nhiều hơn."

Chu Tự gật gật đầu, cô thấy em gái của anh cá tính lắm: "Hình như tên của hai anh em không tương thích với nhau lắm."

"Tự nó đổi đó, chê nhiều nét quá viết cực."

Chu Tự có thể cảm nhận được sự bất lực trên gương mặt điềm đạm kia của anh, cô không nén được nụ cười.

Hạ Nghiễn Châu hơi nhướn mắt, giọng cười nhỏ nhẹ ngắn ngủi của cô hòa vào tiếng nhạc trong quan, có lẽ do khung cảnh nơi đây, cả người cô tươi sáng hơn rất nhiều, sắc mặt và trạng thái so với trước đây thì như hai người khác nhau vậy.

Anh dùng món: "Vết thương lành hẳn rồi nhỉ."

Chu Tự đặt đũa xuống, cô vô thức sờ vào vết thương trên trán, thật ra miệng vết thương không lớn, nhưng phải đợi lên da non*: "Vâng." Cô nói: "Bác sĩ Hạ tốt lắm, mỗi ngày đều sẽ đến chung với bác sĩ điều trị để kiểm tra tình trạng hồi phục vết thương, giúp đỡ tôi nhiều lắm."

*: Tăng sinh. Giai đoạn này thường kéo dài từ 1 – 3 tuần sau khi bị thương, cùng với sự tham gia của các nguyên bào sợi và Keratinocytes. Giai đoạn tăng sinh bao gồm 3 quá trình chính là tái cấu trúc, lên mô hạt và biểu mô hóa.

"Anh ấy bước thêm vài bước thôi, không cần để trong lòng."

"Cũng cảm ơn anh nhiều nhé."

Hạ Nghiễn Châu cười cười, "Này lại càng không cần."

Cô tự giễu: "Suýt nữa thì chết rồi, may mà qua cả rồi."

Hạ Nghiễn Châu đẩy thố canh nhỏ đến trước mặt cô, anh nghe thế thì ngẩng đầu. Anh vẫn luôn không tán đồng cách làm của cô, không có gì đáng quý hơn bảo vệ an toàn cho mình cả. Nhưng cô là một người phụ nữ, trong hình huống không còn đường nào để chọn, sự mạnh mẽ một cách cực đoan như vậy lại khiến người ta bái phục.

Cô mềm yếu đó, thậm chí còn từng nghĩ đến việc kết liễu đời mình.

Nhưng cô cũng quật cường mà, thế nên mới chọn một con đường khác, đổi sang bước đi trên con đường rộng rãi hơn.

Biểu cảm của Hạ Nghiễn Châu vẫn như bình thường, anh nhìn cô nói: "Thật ra đã đồng ý giúp cô giải quyết rồi, nhưng cô lại chẳng nghe lọt."

Nhất thời Chu Tự không hiểu.

Hạ Nghiễn Châu chỉ vào thố canh trước mặt cô, đổi đề tài: "Ăn thử đi, chút nữa nguột mất."

"Vâng."

Anh ngập ngừng vài giây: "Nhìn thì chắc đã ly hôn rồi?"

Chu Tự gật đầu, cô đặt muỗng sứ xuống, vô thức giơ tay miết d** tai.

Tóc của cô dài ra rồi, mái tóc mềm mại rủ xuống vai, hôm nay cô mặc áo dệt kim cổ tròn, để lộ bả vai thon gọn xinh đẹp, màu đen tuyền khiến làn da của cô trở nên trắng trẻo hơn hẳn.

Hạ Nghiễn Châu đặt đũa lên đồ gác, giơ cốc đưa sang chỗ cô, lấy trà thay rượu chạm với chiếc cốc cô đặt trên bàn, "Chúc mừng."

Chu Tự giơ tay đỡ nhẹ ly, cô cũng cầm lên nhấp một ngụm, trà có vị đậm đà, đắng chát mà thơm, vào đến hậu sẽ thấy ngọt: "Có lẽ anh ta sẽ ngồi tù."

"Đáng mà."

Sau đó Chu Tự không nhắc đến mấy chữ Lương Hải Dương nữa, cô chỉ chọn vài chủ đề không quan trọng để trò chuyện.

Có điều hôm nay Hạ Nghiễn Châu ăn thấy ngon miệng lắm, giữa bữa ăn anh còn bảo nhân viên đưa thật đơn, rồi gọi thêm món bao tử heo hầm gà và bí đỏ đút lò.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!