Chương 12: (Vô Đề)

Hạ Nghiễn Châu nhướn mày, anh thôi không nhìn vào mặt cô nữa mà nhìn sang cánh tay trần để lộ hết bên ngoài của cô, thình lình chưa kịp nhìn ra cô xăm hình gì, một lúc sau, anh lại nhìn mặt cô.

Chu Tự giật mình nhớ ra, khó trách sao nhìn mặt cô gái lại thấy quen như vậy, hóa ra cái hôm đi "bắt gian" với Giang Nhiêu, ở sảnh tòa nhà văn phòng, cô gái này từng đòi tiền Hạ Nghiễn Châu.

Vì cô gái ăn mặc rất cá tính rất cường điều, đường nét lại nổi bật, nên cô mới nhớ lâu thế.

Giang Nhiêu còn từng gửi tin nhắn hỏi cô đoán thử quan hệ của hai người.

Thấy anh không nói gì, nên Chu Tự tạm cũng chẳng mở lời.

"Sao anh lại đến thế?" Nhìn cô gái có vẻ không chào đón mấy.

"Không được đến?"

"Được, quý ngài cứ thoải mái." Cô gái giận mà không dám nói, hất cằm ra hiệu: "Mời ngồi."

Hạ Nghiễn Châu vẫn đứng ở cửa, không vào trong ngồi, nhưng tạm thời cũng không có ý định ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng "rè rè" từ bút xăm.

Cảm giác tồn tại của anh rất mạnh, bóng người cao lớn chắn hết lối ra ngoài duy nhất, khiến cho không khí như không được thông thoáng cho lắm.

Chu Tự càng thấy nóng hơn, trán cô toàn là những hạt mồ hôi mịn nhỏ.

Qua một lúc sau, cô gái không chịu nổi nữa ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài: "Có mỗi mình anh đến thôi à?"

"Còn muốn gặp ai?"

"Anh ngậm phải thuốc nổ hả, không nói chuyện đàng hoàng được hả?"

Hạ Nghiễn Châu thả lỏng biểu cảm, cuối cùng anh nhấc chân, đi vào trong phòng, ngồi ở sô pha trong góc.

Anh cởi nút áo khoác ngoài, vén hai vạt áo ra sau, hai khủy tay chống lên đùi, lấy tạp chí ở ngay đó lật vài trang: "Về thành phố Lâm đón Tết tây."

"… Biết rồi." Cô hỏi: "Còn anh?"

"Không chắc."

Lại rơi vào yên tĩnh, ngoài tiếng máy đang chạy, thì chỉ có thêm được tiếng lật giấy.

Cô gái cảm thấy kỳ lạ, trước giờ anh chẳng bao giờ chịu ở trong tiệm thêm một giây nào, hôm nay lại lười chẳng chịu đi.

Đến bước vẽ nh** h** phức tạp nhất, các nét xếp dày đặc.

Cô chẳng có hơi sức đâu mà hỏi anh nữa, thích ngồi thì ngồi, cô chuyên tâm làm việc của mình.

Mà cũng vào lúc này, cảm giác đau đớn lại tăng thêm rất nhiều.

Chu Tự cắn môi, ngại chẳng dám để hé ra tiếng nào, hơi thở của cô loạn nhịp.

Cô chớp chớp mắt, nghe anh hỏi: "Đau lắm à?"

Chu Tự chống đầu, anh ngồi ở trước bên góc phải của cô, anh để tạp chí trên đùi, cả người dựa vào lưng sô pha, đang lơ đãng nhìn cô.

Cô hé môi, nhưng lại nghe cô gái bên cạnh giải thích bằng giọng lười nhát: "Cũng tùy từng người, có người không mẫn cảm mấy, có người thì thấy không thể chịu nỗi. Đầu tròn của bút xăm được làm từ rất nhiều kim châm nhỏ, diện tích mặt chịu đựng nhọn hơn, đợi chút nữa lên màu thì đỡ hơn chút."

Hạ Nghiễn Châu nghe cô nói xong, lại nhìn sang Chu Tự, hỏi cô: "Sao không chia ra làm trong hai ngày?"

Cô gái nói tiếp: "Chị nói đau ngắn không bằng đau dài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!