*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắc Đảo ở phía đông thành phố Lâm, cách chừng bốn trăm cây số.
Chu Tự xuống khỏi tàu cao tốc, đi theo bảng chỉ dẫn lên tầng một để bắt xe, cô nói cho tài xế tên khách sạn, rồi ngồi xe đi sang đó.
Năm mười lăm tuổi, Chu Tự từng đến Bắc Đảo, lúc đó đi cùng Chu Chấn và Thẩm Quân.
Các công trình kiến trúc như lướt ngoài cửa sổ, thật ra cô đã chẳng còn ấn tượng gì, chỉ còn nhớ mang máng là có đi tàu ra một hòn đảo, trên hòn đảo có một ngôi miếu, miếu nhỏ thôi, nhưng lại được bao bọc bởi bức tường vừa cao vừa dày, những quả sơn trà đỏ thắm treo đầy trên nốc tường.
Tài xế hôm nay là người rất nhiệt tình, quẹo hai con đường, rồi lại đi qua một con đường thật dài nhưng rợp bóng cây, thì mới đến đường vào resort.
Tài xế thở dài: "Haiz, khí thế thật. Diện tích đất rộng thế này, thì phải đầu tư biết bao nhiêu? Thế giới này không công bằng, người có tiền sống thoải mái biết bao, còn như chúng mình thì chỉ có biết hâm mộ thôi."
Chu Tự quét mã trả tiền, cười nói: "Người như mình thì vẫn có niềm vui riêng, ngược lại, càng lắm tiền thì càng không có tự do, vừa mở mắt là bao nhiêu công nợ ập đến, rồi vận hành công ty, muốn ngủ nướng một giấc cũng là ảo mộng xa vời, bác thấy có đúng không?"
Cô nói chọc bác tài cười ha hả: "Đúng, đúng, cô gái nói đúng lắm, mình phải biết đủ thì mới hạnh phúc. Người có tiền chắc gì sống đã thoải mái, câu đó nói sao ấy nhỉ?" Bác tài gõ gõ đầu: "Bận như chó, mệt như chó."
Bác tài nói xong lại cười ha ha, nhìn rất dễ thương.
Chu Tự cũng cười cười, chuẩn bị xuống xe: "Cảm ơn bác nhé."
"Cô gái, đợi chút đã." Bác tài kêu Chu Tự lại: "Viết số cho cháu nhé, chỗ này mà khó kêu xe thì gọi cho bác, bác đến đón cháu, muốn đi đâu thì chở đảm bảo không đi vòng mà còn giảm giá."
Thế là Chu Tự thêm luôn weixin.
Có nhân viên lễ tân đến nhận hành lý, Chu Tự đi theo vào sảnh.
Resort được xây dựng theo lối kiến trúc Châu Âu cổ xưa, chỉ nói đến sảnh chính thôi là đã thấy cực kỳ xa hoa trang nhã, mái cong, bức được vẽ rực rỡ màu sắc, đèn chùm pha lê sáng lấp lánh.
Tổng thể resort được chia làm hai tòa A và B, ở giữa là khu thương mại mini.
Lấy thẻ phòng xong, Chu Tự đi theo lễ tân lên xe điện, mặc dù đang trong nhà, nhưng vẫn có những cơn gió nhè nhẹ thổi đến.
Chu Tự thật cảm thán, cô ngửa đâu, trần nhà vòm cong được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ, hai bên được phân cách bằng lối đi với các cột phong cách La Mã, đủ các cửa hàng trong đó.
Xe chạy tầm ba phút, trước khi xuống xe lễ tân nói: "Bên tòa B chủ yếu là phòng gia đình và phòng thiếu nhi, khá là náo nhiệt, nếu như có chỗ nào ảnh hưởng đến chị, thì chị liên hệ bộ phận lễ tân nhé. Nhà hàng bên tòa A, sáng mai chị có thể gọi xe điện, hoặc có thể đi bộ để tiện ngắm phong cảnh."
Chu Tự cảm ơn, rồi đi thang máy lên tầng bốn, cửa vừa được mở, cô bỗng ngẩn ngơ.
Trong phòng được bày trí theo phong cách thủy thủ, lấy màu đại dương là màu chủ đạo, giường được làm bằng hình con thuyền, có cầu trượt và xích đu cho trẻ em, ngoài ra thì, phòng ngủ rộng rãi sáng sủa, còn có cửa sổ nhìn thẳng ra biển.
Chu Tự thả hành lý xuống, mở cửa đi ra ngoài ban công, bên dưới gần với đường cái, đi qua là đến thẳng bờ biển. Hóa ra khi nảy đi vào từ cửa bắc, còn đây mới là hướng chính diện của resort.
Đứng hóng gió biển và nghỉ ngơi một lúc, cô thay sang chiếc áo khoác dày dặn rồi đi ra ngoài.
Đi bộ đến tòa A, đa số các cửa hàng ven đường là các nhà hàng Tây, quán cà phê, quán trà, còn lác đác vài cửa hàng thời trang nữ và cửa hàng đồ lót. Đi lên trước nữa là quán rượu, còn chưa đến giờ mở cửa, bên trong không một bóng người, nhưng nhìn cách trang trí và bày bố thì thấy rõ tốn khá nhiều tâm sức, chắc chắn khi màn đêm buông xuống sẽ ngập tràn không khí.
Chu Tự thấy có một cửa tiệm để trống ở góc ngoặt bên ngoài, nhìn qua cửa sổ thủy tinh có thể thấy bên trong có cửa nhìn thẳng ra biển, rộng tầm ba mươi mét vuông, không quá to, nhưng tràn ngập ánh sáng.
Cô đi lòng vòng xung quanh, rồi lại đi tiếp vào tòa A.
Cô đến trước quầy lễ tân: "Xin hỏi…"
"Chị Chu?"
Bỗng nhiên có người gọi cô ở phía sau.
Chu Tự đứng im một lúc, không chắc có phải người đó đang gọi cô không, cứ ngỡ ở thành phố xa lạ này khả năng gặp được người quen là rất thấp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!