Chương 10: (Vô Đề)

Đến ba ngày sau Hạ Nghiễn Châu mới xuất hiện ở bệnh viện, trước khi đến anh có nhắn cho Chu Tự.

Vốn Chu Tự không muốn làm phiền anh hết lần này đến lần khác, nhưng hôm đó cô hôn mê, sau có nghe hộ sĩ nói, nhập viện đóng phí các thể loại đều do một người đàn ông mặc vest xử lý, còn mời điều dưỡng riêng giúp cô nữa.

Cô đứng ngồi không yên, nhưng càng không biết làm sao để giải thích chuyện hôm đó, nói cho cùng thì cũng lợi dụng anh, người sáng suốt như anh chắc chắn đã nhận ra rồi, nếu không cũng không có vụ đã đi rồi còn quay lại.

Nhưng đợi mãi đến trưa, cũng chẳng thấy anh đâu.

Dùng cơm trưa xong, Chu Tự lết từ từ xuống giường, đi loanh quanh ở hành lang. Cô bị chấn thương phần đầu, nếu hoạt động nhiều vẫn sẽ có cảm giác hơi chóng mặt.

Cuối hành lang là cửa sổ, đối diện với cửa sổ chính là chỗ đậu xe của bệnh viên, rất rộng rãi, nhưng không có cảnh gì hết.

Nhưng cửa sổ mở một khe nhỏ, có thể hóng gió.

Chu Tự rướn người lên hít sâu vài hơi, không khí lạnh tràn khắp phổi, rất thoải mái.

Cô chống cửa sổ đứng nhìn bên ngoài một lúc, rồi mở điện thoại, soạn một tin nhắn thật dài, kể cho Giang Nhiêu nghe tình hình gần đây của mình.

Gửi đi xong, cô lại hỏi Chu Loan xem Chu Chấn thế nào rồi.

Bỗng nhiên có một bàn tay giơ lên trên đầu cô, đóng kín cửa sổ lại.

Chu Tự ngẩng đầu, nhìn ra sau theo bàn tay ấy, chậm rãi xoay người lại, Hạ Nghiễn Châu đang tươi cười nhìn cô.

Khí lạnh chưa tan hết trên người anh, như ập vào người cô.

Chu Tự có vài giây bất ngờ, rồi cười nói: "Anh đến rồi à."

Hạ Nghiễn Châu lùi ra sau: "Không sao chứ?"

Chu Tự gật đầu.

Hạ Nghiễn Châu nhìn cô, giơ tay đặt giỏ trái cây lên cửa sổ: "Tiệm trái cây mới nhập lựu về, nhìn tươi ngon lắm, bà chủ cũng chào mời tích cực, nói con gái các cô hay thích ăn cái này."

Chu Tự quay sang nhìn giỏ trái cây, bên trong đại khái có cam ngọt, dưa lưới, ổi và nho, đều là hoa quả thường gặp, ở giữa có để hai quả lựu to hơn cả nắm tay, đỏ hồng đầy đặn, nhìn đúng thật rất tươi.

Chu Tự cũng tung hứng: "Đúng lúc muốn ăn gì đó ngọt ngọt, cảm ơn anh nhé."

"Khách sáo quá."

Bỗng rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.

"Cảm ơn anh."

Hạ Nghiễn Châu đút tay vào túi quần, cười nói: "Vừa nảy cô nói rồi."

"Cảm ơn anh vì hôm đó đã đưa tôi đến bệnh." Vết thương trên đầu hơi ngứa, cô dùng ngón trỏ quẹt xung quanh: "Cả chi phí nằm viện mấy hôm nay nữa, chút nữa tôi chuyển cho anh nhé."

Hạ Nghiễn Châu nói: "Không cần gấp."

Chu Tự gật gật đầu, im một lúc, cô mới nhớ đón tiếp anh: "Vào trong ngồi chút nhé."

"Không đâu, nói vài câu là phải đi rồi."

Chu Tự hổ thẹn: "Chắc là bận lắm nhỉ, còn làm phiền anh đến đây một chuyến."

"Cũng tiện đường mà, chuẩn bị ra sân bay." Phòng bệnh máy sưởi mở đủ ấm áp, Hạ Nghiễn Châu để áo khoác trên tay, vừa cởi nút áo vest vừa nói, "Nhưng mấy hôm nữa không có thời gian, vời rời thành phố Lâm một khoảng, trước khi đi đến xác nhận cô không sao đã."

Một câu quan tâm rất giữ thể diện cho cô, nhưng khiến Chu Tự nhưng ngừng thở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!