Khúc đường Hoài Nam kẹt xe gần cả mười phút, đụng phải giờ cao điểm, xe cộ đi như rùa bò.
Chu Tự nhìn đồng hồ, cô sắp trễ đến nơi rồi.
Vừa hay lúc này có tin nhắn mới đến, cô bạn thân Giang Nhiêu hỏi cô còn bao lâu nữa mới đến, còn bảo rằng các bạn trong lớp đến gần đủ hết rồi.
Chu Tự bấm giữ tin nhắn thoại, để điện thoại gần miệng trả lời: "Tớ đang bị kẹt xe trên đường Hoài Nam, qua hai ngã tư nữa quẹo phải là đến."
Hôm nay là buổi họp lớp cấp ba, tốt nghiệp đã hơn mười năm trời, lần đầu tiên cô tham gia tiệc tùng kiểu này. Vốn dĩ lần này cô cũng chẳng muốn tham gia, nhưng chỉ vì Giang Nhiêu và chồng cô bạn là Lưu Sấm đứng ra tổ chức, thời đi học hai anh chị này còn là thành phần tích cực trong lớp. Giang Nhiêu hạ sắc lệnh cho Chu Tự, buộc cô phải đến tham gia.
Giang Nhiêu cũng gửi tin nhắn thoại đến: "Vậy cậu không cần gấp, lái xe từ từ, chỉ cần cậu đến là được, mọi người đang bảo đợi cậu đó."
Chu Tự nghe xong không trả lời, đợi thêm năm phút nữa, hàng xe phía trước mới từ từ nới rộng khoảng cách, chậm chạp lái về phía trước. Tầm mười lăm phút sau, cô lái xe vào khu vực đỗ xe trước cửa khách sạn, do đến trễ quá, nên chỗ đậu xe chỉ còn những chỗ hơi tối.
Giang Nhiêu đã đứng ngay cửa để đợi cô, cô tắt máy, cầm túi bước xuống xe.
Mùa đông ở thành phố Lâm vừa khô vừa rét, cơn gió Bắc vô tình thổi đến như tát vào mặt, cái lạnh cắt da cắt thịt. Chu Tự kéo chặt cổ áo, cả nửa khuôn mặt nhỏ nhắn như vùi trong lớp áo.
Giang Nhiêu bước vài bước xuống bậc thang đón cô: "Lạnh nhỉ."
"Nhìn lại địa điểm mà cậu chọn đi, vừa kẹt xe vừa khó lái."
Giang Nhiêu ôm cô đi qua cửa xoay, cất giọng vui vẻ: "Chị gái cứ không thể xin nghỉ phép một hai tiếng được à, đi sớm một chút chứ."
Chu Tự liếc cô: "Công ty này đâu phải do nhà mình mở, lần này còn phải nhờ vả người ta xử lý phần việc còn đang dang dở đó."
Hai cô gái trêu nhau một hồi, rồi được lễ tân dẫn đường đi qua sảnh nhà hàng, rồi lại đi thang máy trong suốt lên đến tầng ba, vừa bước ra là gặp ngay một tấm gương cao áp sát đất.
Chu Tự bước đến tô thêm son môi.
Cô đi thẳng từ công ty đến đây, cũng chẳng cố ý trang điểm chuẩn bị cho buổi tiệc hôm nay, trên người vẫn đang là một chiếc áo khoác phao dáng dài màu trắng, bên trong là áo len cao cổ và chân váy dài màu cà phê. Trang phục vừa dịu dàng lại vừa thoải mái.
Vốn cô để xõa tóc, nên làm việc cả ngày khó tránh việc đầu tóc hơi bù xù, thế nên lúc kẹt xe cô đã tiện tay cột thành đuôi ngựa. Lớp trang điểm sáng nay giờ cũng chẳng còn lại nhiều nhặng gì, nhưng tô thêm son môi, thêm việc đang từ bầu không khí lạnh lẽo ngoài đường bước vào khách sạn ấm áp, khiến thần sắc của cô tốt hẳn lên.
Cả gương mặt cô vừa nhẹ nhàng vừa hài hòa, mà đuôi mày hơi nhếch kia lại khiến gương mặt cô sắc nét hơn.
Giang Nhiêu mãi là kẻ hâm mộ nhan sắc của cô, thời đi học cô bạn còn từng nghĩ rằng, nếu như mình là con trai thì phải bắt được Chu Tự về tay. Cô bạn say mê gương mặt trong gương, miệng thì nói: "Giờ lại chẳng quay lại như thời đi học còn gì, ghét thật đấy, sao mà trên mặt cậu vẫn còn giữ được cái nét thiếu nữ đáng chết ấy chứ hả."
Chu Tự ném son vào túi: "Nhưng chỗ này cũng chẳng có tuổi trẻ của mình, có còn thiếu nữ hay không thì có liên quan gì đâu."
"Cũng có thể cậu là tuổi trẻ của người khác đó?" Giang Nhiêu chớp chớp mắt.
Chu Tự cũng chớp mắt theo cô bạn: "Còn cậu thì là tuổi trẻ của ai?"
Giang Nhiêu huých nhẹ vào vai cô: "Đi thôi, đừng nói bậy bạ, Lưu Sấm nhà tớ ngồi bên trong đó."
Hai người vừa đi vừa cười đùa ầm ĩ, bước đến trước cửa một căn phòng đang vui vẻ hài hòa, cánh cửa chẳng thể nào ngăn được sự náo nhiệt bên trong.
Giang Nhiêu ôm tay Chu Tự mở cửa ra, âm thanh huyên náo bên trong lớn hơn gấp mấy lần, rồi lại trở nên im bặt khi phát giác ra động tĩnh ngoài cửa. Hơn ba mươi cặp mắt đều nhìn sang bên này, nhưng cũng chẳng lâu sau, có người kêu một tiếng Chu Tự, căn phòng lại trở nên bùng nổ như thể chảo dầu được rưới lên món ăn trên bàn tiệc vậy.
Mặt mày Chu Tự vui vẻ tươi cười, liên tục nói xin lỗi vì đến muộn.
"Hay thật, bao nhiêu năm không gặp, mà Chu Tự càng ngày càng xinh ra!" Có người đùa giỡn: "Đến muộn không sao, tự phạt ba ly trước đã."
"Vậy thì không được, chúng ta tốt nghiệp hơn mười năm nay rồi, Chu Tự chẳng tham gia họp lớp lần nào cả, nói thế nào thì cũng phải tính mỗi năm một ly, giảm giá cho cậu mười ly thôi."
Lại có người nói: "Có thể đối xử với phụ nữ dịu dàng chút không hả, chẳng trách đến giờ cậu vẫn còn độc thân."
Cảm đám nhao nhao cậu một câu mình một câu, có người xấn đến mời rượu, có người còn muốn kéo Chu Tự đi ôn lại chuyện xưa, đều bị Giang Nhiêu cản lại hết. Cô bạn kéo Chu Tự tìm chỗ ngồi, lúc đi ngang qua mấy bạn nữ, có những bạn bè thân quen bắt tay với Chu Tự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!