Chương 30: Chạy đua với tử thần

Biến cố này tới quá đột ngột. Bởi vì Lưu Lăng quay người nhìn về phía Liễu Mi Nhi, cho nên căn bản đã không thể cảnh giác được trường kiếm từ phía sau đâm tới. Thích khách đó xuất hiện từ phía sau Lưu Lăng. Liễu Mi Nhi lập tức phát hiện thấy, cũng không biết đây có phải là vì thích khách đó quá đánh giá thấp Liễu Mi Nhi, vì bảo vệ Lưu Lăng mà đã nổi lên sức mạnh lớn vô cùng. Thanh kiếm này không kịp thay đổi phương hướng, đâm thẳng trúng cổ họng Liễu Mi Nhi!

Thần mắt Lưu Lăng rùng mình một cái, một luồng sát khí từ trong mắt phát ra!

Đúng lúc này, không biết từ đâu bay ra một mũi tên, nhanh chóng bay thẳng vào cổ họng tên thích khách đó. Tốc độ của mũi tên này bay rất mạnh. Nếu thích khách đó không quay trở về lập tức sẽ bị mũi tên này xiên thẳng vào cổ họng!

Nếu tên thích khách đó muốn giết chết Liễu Mi Nhi, bản thân y cũng khó mà thoát chết. Mục đích của y vốn chính là giết chết Lưu Lăng. Vì một tiểu nha hoàn mà toi mạng, y có cảm giác có chút không đáng giá. Cho nên, trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, tang một tiếng, mũi tên đó đã bắn trúng thanh kiếm dài trong tay y!

Một chuỗi hoa lửa hiện lên, tên thích khách đó bỗng nhiên bị lực đâm mạnh của mũi tên này làm cho đứng không vững, thân người lùi mạnh về phía sau. Y cảm thấy tay mình đau nhức, tầm mắt liếc qua một lượt mới phát hiện ra hổ khẩu của mình đã bị lực va chạm của mũi tên này chấn rách!

Nhân lúc tên thích khách đó đi lại không vững, Lưu Lăng liền lao tới, túm lấy vạt áo của tên thích khách đó, một tay giơ cao tên thích khách đó lên đỉnh đầu!

- Các ngươi chỉ dám đánh sau lưng người ta thôi sao?

Dáng người hắn vốn khôi ngô, lúc này nâng bổng tên thích khách đó lên càng thể hiện thế uy phong lẫm liệt. Ánh mắt tức giận của Lưu Lăng nhìn, sát khí nghiêm nghị!

Phịch một tiếng, tên thích khách đó bị hắn quăng mạnh xuống đất. Tên thích khách đó bị quẳng thất điên bát đảo, muốn chạy trốn cũng không thể đứng vững được.

Lưu Lăng cũng không cho y cơ hội, một chân đạp lên mũi của y, đại lực thế của chân này vừa đặt xuống, mũi tên thích khách liền bị sụp xuống. Phù một tiếng, một vũng máu được phun ra ngoài.

Lưu Lăng thấy tên thích khách đó không thể trả đòn được nữa, liền quay người nhìn về phía Liễu Mi Nhi. Điều khiến hắn kinh ngạc là Liễu Mi Nhi không hề hoảng loạn như trong tưởng tượng của hắn. Nàng vẫn đứng yên ở đó, sắc mặt bình tĩnh nhìn Lưu Lăng.

- Mi Nhi, nàng không sao chứ?

Lưu Lăng chạy tới, kéo tay Liễu Mi Nhi ân cần hỏi han.

Liễu Mi Nhi khẽ lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, không hề có chút hoảng sợ nào. Trên chiếc cổ trắng ngần của nàng, có một điểm đỏ bừng lên nhìn mà thấy ghê người!

Kiếm của tên thích khách đó đã chạm vào da nàng, rạch một vết không lớn lắm. Lưu Lăng kéo tay nàng, đưa tay ra lau vết máu đó trên cổ nàng.

Ánh mắt nàng có chút bối rối. Lưu Lăng vừa nhìn là biết Liễu Mi Nhi không phải không sợ, mà là bị dọa sợ chết đứng. Tiểu nha đầu này có chút ngốc nghếch ngây người ra đứng nhìn. Lát sau, sắc mặt nàng bắt đầu tái xanh đi.

Bỗng nhiên, Lưu Lăng phát hiện thấy trên cổ Liễu Mi Nhi chảy máu, lại biến thành màu đen.

Âm thanh sưu sưu không dứt, từng bóng người lao tới. Hoa Linh nhảy từ trên một nhà dân xuống, trong tay còn cầm một cây cung sắt khổng lồ. Tên thích khách này vừa hiện thân, y đã thấy, chẳng qua tên thích khách này thân pháp cực nhanh, chờ sau khi y kéo cung, tên thích khách đó đã đâm ra một kiếm rồi.

Mấy tên Đại nội thị vệ của Hiếu Đế cử tới trong phủ Lưu Lăng một loạt xông lên, bao vây lấy tên thích khách đó, đề phòng có người giết người diệt khẩu. Một tên Đại nội thị vệ tới bẻ gãy hai cánh tay tên thích khách, nắm lấy cằm cũng tháo khớp xuống. Hai tên thị vệ dùng vải đen chụp lấy mặt tên thích khách đó, sau đó trói chặt lại.

Hoa Linh quẳng chiếc cung sang một bên, quỳ xuống đất áy náy nói:

- Vương gia, thuộc hạ không làm tròn bổn phận!

Lưu Lăng chỉ khoát tay áo, đưa tay ra sờ lên cổ Liễu Mi Nhi, dòng máu đen đó rõ ràng là trên kiếm của tên thích khách đó có thuốc độc!

Chỉ trong chốc lát này, trên cổ Liễu Mi Nhi đã hình thành mảng đen lớn. Thấy màu đen này lan rộng, rõ ràng là chất độc này cực kỳ bá đạo. Liễu Mi Nhi không biết làm thế nào đứng ngây ra đó, còn không biết mình đã bị trúng kịch độc. Lưu Lăng nâng khuôn mặt nàng lên khẽ vuốt ve một chút, nói:

- Đừng sợ, nhất định không được hoảng sợ.

Người trúng độc tuyệt đối không thể vận động, nếu không độc tố sẽ càng phát tán nhanh hơn.

Lưu Lăng một tay ôm lấy eo Liễu Mi Nhi, cũng bất chấp đám người Hoa Tam Lang, cất bước chạy như bay ra ngoài. Liễu Mi Nhi cũng thuận thế ôm lấy cổ Lưu Lăng, hai mắt như hơi nước mông lung nhìn Lưu Lăng. Lưu Lăng vừa chạy vừa tự nhủ không được nóng nảy, nhất định không thể nóng vội.

Lúc này thầy thuốc giỏi nhất trong thành Thái Nguyên chính là ở trong phủ Trung thân vương. Tình hình vẫn chưa quá tệ. Lưu Lăng không biết trên kiếm của tên thích khách đó đã dùng loại độc tố gì. Thủ đoạn giải độc ở thời kỳ này chỉ hạn chế ở thảo dược, còn có thể là cái gì chứ? Còn có cách nào khác nữa chứ? Lưu Lăng suy nghĩ, đúng, phải hút chất độc ra.

Hắn không thể trì hoãn được nữa, vừa chạy vừa cúi người xuống vết thương của Liễu Mi Nhi mút hút. Liễu Mi Nhi thấy hắn bỗng nhiên như vậy, từ chối nói không cần. Lưu Lăng ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính máu đen nói:

- Đừng động đậy.

Liễu Mi Nhi bị bộ dạng dữ tợn của hắn như vậy làm cho sợ hãi, theo bản năng rụt cổ lại. Nàng được Lưu Lăng ôm trong lòng, bởi vì sợ hãi và vì độc tố, cơ thể không còn chút sức lực nào nữa. Kỳ thực cũng khó trách nàng bị Lưu Lăng làm cho sợ hãi. Lưu Lăng lúc này hai mắt đầy tia máu, khóe miệng dính máu đen, bộ dạng rất khủng bố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!