Nhạc Linh Nhi áo đỏ như lửa, tư thế hiên ngang, cười nói:
- Điện hạ có chỗ không biết, gần đây Dược Vương phủ ta có khách quý đến, là ân nhân cứu mạng của tiểu muội, tên là Giang Nam, được xưng tụng là tuổi trẻ tuấn kiệt, tu vi tinh thâm, càng là một vị luyện đan cao thủ. Không bằng tiểu muội thay ngươi dẫn tiến?
- Giang Nam?
Trong mắt Tô Triệt hiện lên một đạo sát cơ không dễ cảm thấy, thầm nghĩ:
- Ta sở dĩ mời ngươi đi vào hành cung, chính là vì tru sát người này, miễn cho ngươi tiến đến ngăn cản.
Hắn ôn hòa cười cười nói:
- Tiểu Vương cũng rất muốn gặp vị tuổi trẻ tuấn kiệt này, bất quá Linh muội, lúc này ta và ngươi rảnh rỗi, nguyên có lẽ nên nói chút ít phong hoa tuyết nguyệt, nhắc tới ngoại nhân không khỏi có chút phá hư phong cảnh rồi.
Trên mặt hắn thưởng thức, dò xét thiếu nữ bên người, thầm nghĩ:
- Sở dĩ Tứ đệ tiến vào Dược Vương phủ, hơn phân nửa cũng là đối với Dược Vương chi nữ động tâm tư, muốn bắt được tâm hồn thiếu nữ của nàng, để đạt được Nhạc Vương gia ủng hộ, quả nhiên là giỏi tính toán! Bất quá có ta ở đây, hắn tính toán liền muốn rơi vào khoảng không. Tứ đệ, lúc này đây ta chẳng những muốn giết chết ái tướng của ngươi, còn muốn đoạt tâm hồn thiếu nữ của Nhạc Linh Nhi, cho ngươi thất bại thảm hại, vĩnh viễn không có cơ hội xoay người!
Hiện tại có lẽ Tiêu tổng quản đã đánh chết Tử Xuyên a? Giết chết một tiểu tử Luyện Khí cảnh, với hắn mà nói tự nhiên là dễ dàng, dù sao hắn là Hỗn Nguyên cảnh tu vi...
- Điện hạ, việc lớn không tốt rồi!
Lộ Chung Tường lảo đảo, té từ bên ngoài chạy đến, kêu trời đập đất, đang muốn khóc lóc kể lể, Tô Triệt vội vàng ném đi cái ánh mắt, Lộ Chung Tường thoáng nhìn Nhạc Linh Nhi ở một bên, vội vàng câm miệng.
- Linh muội, tiểu huynh còn có việc phải xử lý, xin thứ tội.
Tô Triệt bước đi ra hậu hoa viên, sắc mặt âm trầm quát:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lộ Chung Tường gào khóc, kêu lên:
- Điện hạ, chúng ta phụng ngươi chi mệnh đi giết Giang Tử Xuyên, lại bị hắn hung ác hạ độc thủ, chẳng những giết Mộc huynh, dù là bọn người Tiêu tổng quản cũng hết thảy bị hắn giết, ngay cả ta cũng suýt nữa chết trên tay hắn!
- Cái gì?
Sắc mặt Tô Triệt đột nhiên trở nên vô cùng rét lạnh, hung ác nói:
- Nô tài vô dụng, thậm chí ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không được, chẳng lẽ còn muốn bổn vương tự mình ra tay đối phó dân chạy nạn kia hay sao?
- Điện hạ, muốn lão nô tự mình ra tay hay không?
Thiên Bảo thái giám chẳng biết lúc nào xuất hiện ở sau lưng Lộ Chung Tường, giống như u linh, thấp giọng nói.
Tô Triệt suy tư một lát, lắc đầu nói:
- Đối phó một tiểu bối, còn không đáng cho ngươi ra tay. Giang Tử Xuyên kia ngược lại là một nhân vật, rõ ràng ngay cả tên phế vật Tiêu tổng quản kia cũng chết ở trong tay của hắn, bất quá hắn giết Mộc Tần Nam, không cần ngươi động thủ hắn cũng sẽ chết không có chỗ chôn! Mấy ngày nữa chính là Dược Vương thành Vạn Thương Đại Hội, chẳng những quần Thương tụ tập, hơn nữa tất cả đại thế gia đều sẽ phái người tới tham gia, mua sắm linh đan, mua bán kỳ trân dị bảo.
Cao thủ Mộc vương phủ rất nhanh sẽ chạy tới nơi này, tự nhiên có người Mộc vương phủ muốn tánh mạng của hắn.
Ánh mắt của Thiên Bảo thái giám sáng ngời, gật đầu đồng ý.
Dược Vương thành Vạn Thương Đại Hội chính là việc trọng đại mỗi năm một lần, mấy ngày nữa sẽ tổ chức, thương nhân các nơi trong cả nước tụ tập, Mộc vương phủ nhất định sẽ tới tham gia, chỉ cần người Mộc vương phủ đến, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tô Triệt liếc nhìn Lộ Chung Tường, trong nội tâm tức giận thầm nghĩ:
- Tuy hiện tại Linh muội không biết ta phái người đi giết Giang Tử Xuyên, nhưng mà trở lại Dược Vương phủ nhất định sẽ có người bẩm báo nàng. Nếu nàng biết rõ ta phái người đi giết ân công của nàng, khẳng định đối với ta không có sắc mặt tốt... Đáng chết, mấy cái phế vật này thậm chí ngay cả chút việc nhỏ ấy cũng xử lý không thành!
- Điện hạ đã đi vào Dược Vương thành ta, sao không đi Dược Vương phủ ta một chút, cũng tốt để cho tiểu muội tận tình địa chủ hữu nghị?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!