Giang Nam lắc đầu, nói:
- Đạo hữu, ta kêu ngươi trả tội, nếu ngươi không chết thì sao trả? Làm sao khiến tịch diệt kiếp cuối cùng tan biến? Làm sao xứng với sinh linh chết trong vô lượng hạo kiếp này? Hơn nữa nếu ngươi nhờ vào vô nhân cấm khu sống đến thời đại mới thì lại gây ra thêm can qua. Vì vậy không giữ ngươi được.
Bùm!
Thần hồn Đạo Không Thiên Tôn vỡ nát, hồn phi phách tán.
Bên ngoài Nguyên Thủy Đại La Thiên, các Tịch Diệt Đạo Nhân nổ tung. Tịch Diệt Đạo Nhân đối ứng với Đạo Không Thiên Tôn cũng biến mất.
Giang Nam nhìn Đế Lân.
Đế Lân cười thản nhiên:
- Đại Thiên Tôn có lý do giết Đạo Không Thiên Tôn, vậy lý do giết ta là gì? Xin Thiên Tôn cho ta chết rõ ràng.
Giang Nam nhìn Đế Lân chằm chằm:
- Đế Lân đạo hữu tội không đáng chết, nhưng ta muốn giết ngươi.
Đế Lân buồn bực, cười nói:
- Lý do này đã đủ, thực lực của ngươi mạnh...
Giang Nam lắc đầu, nói:
- Đế Lân đạo hữu và Thanh Liên đạo hữu là người xứ lạ, mang theo tu vi thực lực đến. Tịch diệt kiếp cuối cùng làm uốn hủy diệt hết sinh linh sinh ra trong vũ trụ này, thu về thiên địa nhân quả. Nguyên Thủy cũng không tiêu trừ tịch diệt kiếp cuối cùng được, nhưng nếu giết hai Thiên Tôn xứ lạ thay thế chúng sinh khác có lẽ sẽ cho chúng sinh một cơ hội sống. Thanh Liên đã ứng kiếp, ngươi cũng cần ứng kiếp, đây là lý do ta giết ngươi.
Đế Lân gật gù:
- Lý do này được.
Giang Nam chỉ một cái. Đế Lân thở dài, cơ thể nát, đạo quả nổ, Thế Giới thụ sụp xuống hóa thành tro tàn.
Giang Nam nhẹ vẫy tay, một trái cây rơi khỏi Thế Giới thụ bay vào tay hắn.
Giang Nam giao trái cây cho Giang Tuyết Tình, dặn dò:
- Tình nhi, trồng trái này trong vô nhân cấm khu. Vi phụ đã xóa ký ức của hắn, cho hắn một cơ hội.
Giang Tuyết Tình nhận trái cây, lấy cấm khu ra khỏi Lô Bồng, chôn trái cây xuống dấdt vô nhân cấm khu.
Giang Nam nhìn con rồng to.
Con rồng to nói:
- Giáo chủ không cần nói, ta biết nên làm sao.
Con rồng to gầm rống hiện ra nguyên hình mênh mông vô biên, thân rồng mấp máy, linh quang tan vỡ thành tro, chỉ còn một lũ thần hồn bay ra chui vào vô nhân cấm khu.
Thần hồn con rồng to hét to:
- Giáo chủ, ta đi đây, kiếp sau gặp lại!
Giang Nam thở dài.
Giang Tuyết Tình ngước lên, buồn bã nói:
- Phụ thần, mẫu thân đã chết, nữ nhi cũng nên ứng kiếp, chém bản thân làm chủ vô nhân cấm khu. Sau khi nữ nhi ứng kiếp, tịch diệt kiếp cuối cùng có thể nhỏ bớt mấy phần không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!