Giang Nam như mơ hồ thấy một nữ nhân yểu điệu đứng trên thần giới, nhẹ nhàng nói với hắn: Tử Xuyên, ngươi và ta cũng là chúng sinh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thanh Liên Tiên Tôn ấn xuống đầu Giang Nam.
- Tại sao...
Giang Nam khép mắt, hai dòng lệ chảy xuống. Thanh Liên Tiên Tôn đã đánh xuống đầu Giang Nam, nhưng gã chợt thấy hắn trở nên to lớn hơn, thân thể càng lúc càng mênh mông, nguyên thủy thương mang, không thể đo lường, không thể ước đoán.
Bàn tay Thanh Liên Tiên Tôn cách đầu Giang Nam càng lúc càng xa, gã và bàn tay như rút nhỏ lại, uy lực yếu đi.
- Ảo giác!
Thanh Liên Tiên Tôn quát to, nâng cao tinh thần. Vang tiếng nổ điếc tai, hồng mông thanh liên đập mạnh vào tiên thiên Lô Bồng, bay tới chỗ Thanh Liên Tiên Tôn.
Thanh Liên Tiên Tôn chộp đóa hoa sen, chợt giọt nước mắt từ trên trời rơi xuống.
Giọt lệ rơi xuống hồng mông thanh liên, đóa hoa báu vật nguyên thủy rụng cánh hoa, tan vỡ.
Ầm!
Lại một giọt lệ rơi vào người Thanh Liên Tiên Tôn, gã hộc máu bị đánh té xuống đất. Thanh Liên Tiên Tôn vùng vẫy định đứng dậy, giọt lệ thứ ba rơi xuống đánh nát gã ra.
- Cảnh giới nguyên thủy...
Thanh Liên Tiên Tôn sống lại trong hồng mông thanh liên, ngước lên nhìn. Các giọt nước mắt rơi xuống, Thanh Liên Tiên Tôn vừa sống lại bị nước mắt đập vỡ, một lần, lại một lần, lại một lần nữa.
Rốt cuộc hồng mông thanh liên bị nước mắt đâm thủng lỗ chỗ.
Giang Nam chậm rãi đứng lên, Nguyên Thủy Đại La Thiên trướng to ra, lan tràn ra ngoài. Trong khoảnh khắc Đại La Thiên đến gần Công Dã Càn, Đế Lân, Đạo Không Thiên Tôn, kéo ba người vào trong. Các Tịch Diệt Đạo Nhân bị chắn ngoài Đại La Thiên.
Đám Tịch Diệt Đạo Nhân tức giận gầm rống nhào vào Nguyên Thủy Đại La Thiên lại bị tiên thiên Lô Bồng ngăn chặn. Tịch Diệt Đạo Nhân sinh sôi ngày càng nhiều, mỗi Tịch Diệt Đạo Nhân có thực lực tận cùng đại đạo nhưng không công phá tiên thiên Lô Bồng, bước vào Nguyên Thủy Đại La Thiên nửa bước được.
Đạo Không Thiên Tôn nhìn Giang Nam, tinh thần rung động, chợt nhớ lời giao ước với hắn, thở dài khom người vái:
- Nguyên Thủy Đại Thiên Tôn.
Giang Nam vẫy tay, hồng mông thanh liên rơi vào lòng bàn tay.
Lòng Đế Lân thít chặt, vội chạy tới lớn tiếng nói:
- Nguyên Thủy Đại Thiên Tôn, xin hãy khoan dung độ lượng đi! Bây giờ người đã là Đại Thiên Tôn, không tai không kiếp, vạn kiếp bất diệt, tịch diệt kiếp cuối cùng cũng không gì được người. Xin Đại Thiên Tôn đại nhân đại lượng, tha thứ Thanh Liên đạo huynh một mạng!
Thanh Liên Tiên Tôn giãy dụa sống lại trong hồng mông thanh liên, ngước lên nhìn. Ánh sáng rực rỡ không thấy rõ mặt mày Giang Nam, Thanh Liên Tiên Tôn thầm thở dài.
Thanh Liên Tiên Tôn quỳ gối trong hồng mông thanh liên:
- Đại Thiên Tôn, Thanh Liên phục. Năm xưa ta rời khỏi quê hương vì muốn tìm một vùng đất mới, tái diễn truyền kỳ. Ta là Đại Thiên Tôn, không ai vượt qua được. Hiện nay Nguyên Thủy Đại Thiên Tôn xuất thế, vũ trụ này không còn chỗ dung thân cho ta, Đại Thiên Tôn hãy lưu đày ta đi.
Giang Nam cúi đầu nhìn hoa sen trong bàn tay:
- Nguyên thủy vô kiếp, chúng sinh có kiếp. Thanh Liên đạo hữu vẫn là chúng sinh, thân ở trong tai kiếp, có lưu đày ngươi cũng không sống nổi. Nhưng người chết không thể sống lại, có xử tử ngươi thì người chết trong tay ngươi cũng không sống lại được.
Cơ mặt Thanh Liên Tiên Tôn cứng ngắc.
Giang Nam tiếp tục bảo:
- Ta sáng tạo một vòng nhân quả cho ngươi, nối quá khứ trong chớp mắt, hiện tại trong chớp msắt. Phong ấn ngươi trong đó, khoảnh khắc sinh, khoảnh khắc tử. Vòng nhân quả này gọi là trong khoảnh khắc đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!