Ánh mắt Giang Nam quét về bọ người Thượng Thiên Minh, Thượng Thiên Vũ và Nhạc Phong khiến bọn hắn trong lòng có tật, ánh mắt vội lảng tránh, không dám đối diện.
"Tên tiểu tử bỏ xứ kia thật quá kiêu ngạo, quá bá đạo, quá ương ngạnh, ngay cả người của phủ Lộ hầu và phủ Mộc vương cũng đánh, hơn nữa còn đánh vào mặt, thật sự là dã man!"
Bắp chân Nhạc Phong hơi run rẩy, thầm nghĩ trong lòng: "Nhìn bên ngoài cứ nghĩ hắn chỉ là một tên thư sinh yếu đuối, nhưng khi ra tay lại giống như một tên côn đồ, hung hãn, ác độc, Linh Nhi sao lại kết bạn với loại người như vậy chứ?"
Cả Mộc Tần Nam và Lộ Chung Tường đều là khách của phủ Dược vương, Giang Nam đánh hai người một trận nở hoa như vậy nhất định phủ Lộ hầu và phủ Mộc vương sẽ truy cứu xuống, hắn khó tránh khỏi tội trạng, nhất định sẽ bị phủ Dược vương xử phạt.
"Lần này vốn định tới góp vui, nào ngờ lại đi nhầm, ai ngờ hết lần này tới lần khác đụng phải ông thần không sợ trời, không sợ đất này. Hắn đánh người xong có thể phủi mông bỏ đi, còn ta chỉ có thể ở lại mà nhận phạt…"
Trong lòng Nhạc Phong âm thầm than khổ, liền cáo từ bọn người tứ hoàng tử và Giang Nam, thầm nghĩ: "Hắn là khách của Linh Nhi muội muội, thôi thì cứ để cho Linh Nhi muội xử lý là tốt nhất, còn mình cứ tranh thủ chuồn trước thì hơn…"
Hai huynh đệ Thiên Minh, Thiên Vũ cũng biết tiếp tục ở chỗ này nữa cũng không phải là ý hay, cũng vội tiến lên cáo từ.
"Ngươi không có bị thương chứ Tử Xuyên?"
Nhạc Linh Nhi chạy vội đến, vừa dậm chân vừa gắt giọng: "Ta vừa nghe nói bọn Mộc Tần Nam tìm đến đây liền vội chạy tới, tên Mộc Tần Nam này quả là đáng giận, chuyện hôm qua đã là quá đáng, hôm nay lại còn đến gây sự, ta nhất định sẽ cáo trạng hắn lên phủ Mộc vương."
Tô Hoảng cười cười nói: "Quận chúa, người tới chậm rồi, vừa rồi Giang huynh đã đại triển thần uy, đánh cho Mộc Tần Nam tơi bời hoa lá."
Trong lòng Nhạc Linh Nhi cực kỳ kinh ngạc, lại cảm thấy buồn bực, rõ ràng hôm qua Giang Nam bị Tần Nam đánh bại trong một chiêu, vậy mà hôm nay hắn lại đánh cho Mộc Tần Nam tơi bời hoa lá là sao?
Tô Hoảng cười cười kể lại chuyện vừa rồi một lần, Nhạc Linh Nhi nghe mà thầm líu lưỡi, lông mày lập tức cau lại: "Tử Xuyên, ngươi làm nhục Mộc Tần Nam và Lộ Chung Tường như vậy, chỉ sợ hai bọn hắn sẽ không cam chịu đâu, tương lai ngươi có phiền toái rồi"
Trong mắt Giang Nam hiện lên sát ý, khẽ nói: "Sự việc làn này là do bọn hắn hai lần khiêu khích vượt quá sự nhẫn nại của ta, nếu như chúng lại dám tìm ta gây phiền toái, vậy cũng chỉ có thể tiễn chúng về với ông bà thôi."
Tô Hoảng cảm thấy rùng mình, hắn cảm giác Giang Nam lúc này giống như một con yêu thú ăn thịt người, chỉ cần kẻ nào dám chọc vào hắn, hắn lập tức mở to cái miệng khổng lồ, một phát nuốt trọn kẻ đó.
"Ý chí võ đạo thật tinh thuần, thậm chí đã hình thành khí thế như vậy, vị Giang huynh này cuối cùng là đã trải qua những gì mới có thể tôi luyện nên ý chí võ đạo tinh thuần như vậy chứ?"
Nhạc Linh Nhi lúc này cũng cảm nhận được một cổ khí thế vô hình từ trên người Giang Nam truyền ra, nhiệt độ xung quanh dường như hạ xuống cực nhanh, rét lạnh thấu xương khiến nàng không khỏi rùng mình một cái.
Cổ khí thế này là do Giang Nam phát ra ý niệm giết người, chỉ thoáng chốc rồi biến mất, tuy vậy cũng khiến sắc mặt Nhạc Linh Nhi thoáng biến đổi, cảm thấy nhiệt độ trong phòng đã khôi phục lại như cũ.
"Tử Xuyên, mấy lời vừa rồi ngươi không nên đùa, không lẽ ngươi định đánh chết Mộc công tử thật sao? Ngươi nhất định là đang giỡn đúng không, đang nói nhảm thôi đúng không?" – Nhạc Linh Nhi nháy mắt mấy cái, nghi ngờ nói.
"Quận chúa quả nhiên liệu sự như thần." – Giang Nam cười nói.
Nhạc Linh Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười nói: "Ta biết ngươi đang đùa mà. Đi, ta dẫn ngươi đi xem phòng luyện đan của phủ Dược vương."
Tô Hoảng thấy vậy không khỏi âm thầm lắc đầu: "Nha đầu này thật ngây thơ, Mộc Tần Nam này nếu lại có gan đến chọc giận vị Giang huynh này thì chắc chắn sẽ hắn bị giết chết, căn bản không có khái niệm hạ thủ lưu tình nữa. Trong lòng hắn chỉ sợ việc giết Mộc Tần Nam cũng giống như việc giết một con yêu thú mà thôi."
Phòng luyện đan của phủ Dược vương được xếp vào hàng trọng địa, diện tích rất lớn, khắp nơi đều là đình đài, lầu các, vô số lò luyện đan bằng đồng, mấy trăm tên Luyện Đan Sư đều luyện đan ở nơi này, khắp nơi tràn ngập mùi thuốc, quả nhiên cực kỳ có khí thế.
Khắp nơi không biết có bao nhiêu dược đồng qua qua lại lại, châm lửa, quạt gió, hầu hạ trà nước cho Luyện Đan Sư, bưng bê các loại dược liệu, nhìn qua rất bận rộn.
"Tử Xuyên, dù là Luyện Đan Sư cũng có phân chia cấp bậc. Những người bên ngoài này đều là Luyện Đan Sư cấp thấp, chỉ có thể dùng than nhóm lửa luyện đan, muốn nấu luyện đến mức thuần thục là chuyện không hề dễ dàng chút nào."
Nhạc Linh Nhi dẫn Giang Nam và Tô Hoảng vào sâu bên trong phòng luyện đan, cười nói: "Hai vị đều là khách quý của vương phủ, tự nhiên không thể làm bạn cùng những Luyện Đan Sư này, chỉ có những Luyện Đan Sư cao cấp mới xứng với thân phận của hai ngươi."
Tô Hoảng hiển nhiên hiểu rõ nơi này, cười hiền hòa nói: "Giang huynh chắc chưa rõ, thành Dược vương vốn tọa lạc trên một ngọn núi lửa, lúc Kiến Vũ Quốc thành lập, liền tập hợp sức mạnh của cả nước san bằng ngọn núi lửa, tạo thành tòa thành Dược vương này. Trong đó miệng của ngọn núi lửa chính là nơi đóng phủ Dược vương, nhờ dẫn dắt địa hỏa, dùng nhiệt lực để luyện dược tài, chế linh đan.
Sắc mặt Giang Nam không khỏi thay đổi, san bằng một ngọn núi lửa, mượn địa hỏa luyện đan, loại vốn liếng này cũng chỉ có đem sức của cả một quốc gia ra mới có thể làm được.
Tô Hoảng ung dung nói: "Kiến Vũ Quốc ta dùng võ lập quốc, bồi dưỡng ra vô số cao thủ võ đạo, công lao của phủ Dược vương không thể không kể đến. Bởi vậy, việc kiến tạo phủ Dược vương nhìn qua tuy hao tài, hại dân, nhưng lại liên quan đến vận mệnh của Kiến Vũ Quốc chúng ta."
Giang Nam ngầm đống ý trong lòng, nếu như không có phủ Dược vương, Kiến Vũ Quốc chỉ sợ yếu đi một bậc, dựa vào linh đan dược liệu tuy không phải là chính đạo, không có khả năng tạo nên những cường giả chân chính, nhưng trong quá trình tu luyện võ đạo lại đóng vai trò phụ trợ rất quan trọng.
Có linh đan dược liệu liền co thể giảm bớt một ít phiền toái khi tu luyện, có thể khu trừ tạp chất tích lũy trong người, có thể tăng cười tinh – khí – thần, hỗ trợ người tập võ đột phá bình cảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!