Chương 20: Liều mạng một lần

Trong thời gian ngắn tu vị của Giang Nam đã tăng lên tới một voi, hơn nữa vẫn không ngừng tăng lên, thân thể hắn rung động, từ trong lồng ngực đột nhiên phát ra một tiếng rồng ngâm kéo dài, cả người biến đổi giống hết một con giao long, thân hình uốn lượn, hai tay hóa thành móng vuốt, sau đó hóa thành thức thứ nhất của Long Hổ Tượng Lực quyết, Giao Long Xuất Uyên.

Oanh!

Con Thông Linh Di Viên vừa cúi đầu chui vào trong quặng mỏ, ánh mắt còn chưa kịp thích nghi với bóng tối liền cảm nhận một luồng sức mạnh đánh úp tới, nện thẳng lên người nó, cả thân hình nó bị đánh bay thẳng ra ngoài như một viên đạn pháo.

Gào thét giữa không trung, con Thông Linh Di Viên đột nhiên thấy một chiếc bóng màu xanh từ trong quặng mỏ bay ra, vọt thẳng về phía mình.

"Thần Tượng Đạp Sơn!"

Giang Nam hung ác đạp mạnh vào ót của con vượn, con Thông Linh Di Viên vốn đang lơ lửng trong không trụng bị đánh chìm sâu xuống, cả thân hình bị chôn vùi trong đất đá, bùn lầy, chỉ còn hai chân sau lộ ra ngoài.

Con vượn này trâu bò ra sao chứ, nó đồ sát cao thủ luyện khí như chốn không người, không ngờ được rằng trong lúc bất ngờ bị Giang Nam một chiêu đánh bay, một cước đạp cắm sâu vào đất đá, từ đó có thể thấy sức lực bột phát của hắn trong hai chiêu này kinh khủng thế nào, có thể nói là vượt xa lúc bình thường.

Chân trái đá ra một cước, Giang Nam theo quán tính lớn bay ngược ra khoảng mười trượng, thân thể đột nhiên đứng thẳng lên, thân pháp như rồng rắn biến ảo, lao mạnh về phía trước.

Vừa lao đi thì một tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên từ phía sau, chỉ thấy đất đá bị vỡ ra thành từng miếng bắn lên trời tứ tung, hiển nhiên con Thông Linh Di Viên này cực kì tức giận, nó nhảy lên từ dưới đất sau đó sải bước đuổi theo.

"Con vượn này thật trâu bò, mình xơi một cánh hoa Phật Thủ Kim Liên, một chiêu vừa rồi có sức mạnh một voi, ấy vậy mà con vượn kia dính hai chiêu cực mạnh mà không hề bị ảnh hưởng gì, vẫn như rồng như hổ, trong khi tay chân mình thì vẫn còn run thế này!"

Giang Nam đột nhiên cảm thấy từ phía sau vọt lên một cái bóng cực lớn, trong lòng hắn giật mình, chỉ trong chốc lát con vượn kia lại có thể đuổi theo, tiến sát phía sau hắn như thế.

Bị con yêu thú như này đuổi ở phía sau lưng quả thật không phải là chuyện tốt gì, huống chi con Thông Linh Di Viên này lại mình đồng da sắt, móng vuốt sắc bén như dao, lấy đầu người dễ như lấy đồ trong túi, chỉ nhẹ nhàng vặt một cái là rụng, sau đó dốc máu từ cổ ra mà uống.

Giang Nam đã tận mắt thấy con vượn này uống khô máu hai tên tôi tớ như thế nào.

"Ly Miêu Thập Tam pháp!"

Thông Linh Di Viên đánh xuống một trảo, còn chưa đụng tới đầu tên thiếu niên kia thì thân hình Giang Nam biến đổi, linh hoạt tựa như một con báo hoang, nhảy qua nhảy lại khiến cho nó không thể dò được quỹ đạo.

Thông Linh Di Viên rít gào, tung người di chuyển nhanh như gió, cực kì linh mẫn. Nó vốn là vượn tu thành yêu, độ linh mẫn không hề thua kém Giang Nam chút nào.

Một người một vượn đuổi bắt nhau, trong chớp mắt đã vọt ra hơn mười dặm, Giang Nam nhiều lần lâm vào nguy hiểm do Thông Linh Di Viên cố gắng dùng móng vuốt sắc lẻm của nó chộp vào giữa lưng, tuy không trúng nhưng cũng khiến quần áo của hắn bị xé rách toang, thậm chí có lúc còn đánh trúng vào lưng, xém tí thì moi cả tim của hắn ra ngoài.

Trong đầu Giang Nam không hề nghĩ nhiều, chỉ chăm chú trốn chạy, thân pháp thay đổi liên tục, khi thì Ly Miêu Thập Tam pháp, khi thì Long Xà Khởi Lực, như rồng như rắn uốn lượn không ngừng, liên tục tránh né Thôn Linh Di Viên bám đuổi.

Trong cơ thể hắn, dược lực trong cánh hoa Phật Thủ Kim Liên bị sử dụng hoàn toàn, trải qua sự luyện hóa liên tục của Ma Ngục Huyền Thai kinh, nó không ngừng biến đổi thành những luồng chân khí bàng bạc nhẹ nhàng chạy dọc theo cột sống trùng kích lên trên, từng bước giải khai những khối xương còn lại, tốc độ nhanh đến mức làm người khác cứng lưỡi.

Một cánh hoa đã ẩn chứa dược lực kinh người như thế, Phật Thủ Kim Liên không hổ danh là linh dược có thể giúp người tu luyện đạt tới cảnh giới Thần Luân, thần diệu hơn Ích Khí đan của phủ Dược vương không biết bao nhiêu lần.

Trong thời gian bỏ chạy ngắn ngủi, Giang Nam đã đả thông mười bốn khối xương, cộng thêm sáu khối lúc trước thì đã được hai mươi khối, ước đoán không bao lâu nữa hắn đã có thể đả thông hoàn toàn hai bốn khối xương.

24 đốt xương màng nơi cột sống đóng vai trò cực kì quan trọng, nó là chỗ tập trung màng xương, từng khối màng xương được đả thông khiến chân khí lưu chuyển không bị trở ngại giúp cho tốc độ, sự linh mẫn của hắn tăng mạnh, chiêu thức biến hóa khôn lường.

Đồng thời sức mạnh của hắn cũng không ngừng gia tăng, từ một hổ tăng lên hai, ba hổ…

Tuy nhiên, dược lực của Phật Thủ Kim Liên bộc phát quá mạnh, mặc dù có Ma Ngục Huyền Thai kinh trợ giúp cũng không kịp rèn luyện, dược lực khổng lồ tràn ngập toàn thân hắn khiến cho thân thể hắn như muốn căng phồng lên, da dẻ như muốn nứt ra, từng đường tơ máu theo làn da nứt nẻ rỉ ra ngoài, hóa thành từng giọt máu tươi.

Trong lòng Giang Nam trầm xuống, Thông Linh Di Viên nổi tiếng khát máu, trên người đổ máu chẳng khác nào càng khiến nó càng đuổi giết điên cuồng hơn.

"Tốc độ con Thông Linh Di Viên này quá nhanh, nếu mình có thể luyện hóa hoàn toàn dược lực của cánh hoa Phật Thủ Kim Liên này không chừng có thể chạy thoát được, tuy nhiên hiện giờ…vẫn chưa thể!"

Đột nhiên hắn nghe tiếng nước róc rách từ xa truyền đến, Giang Nam ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một con sông chắn ngang phía trước, chính là dòng Dương Xuyên, mà phía trước Dương Xuyên chính là thành Tề vương.

Một cô gái đang tại bờ sông bên kia rủ mái tóc đen huyền xuống nước, bàn tay ngọc trắng muốt đang nhẹ nhàng khoát nước lên làn tóc.

"Giang Tuyết tỷ tỷ, tránh ra nhanh!"

Giang Nam vọt tới bờ sông rồi đột nhiên tung người nhảy lên khỏi dòng sông Dương Xuyên, sau khi hết lực, cả thân hình hắn rơi xuống vào trung tâm của dòng sông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!