Chương 10: Con rắn độc khổng lồ

Đệ tử thế gia như ở phủ Tề vương thường được ăn máu huyết của yêu thú, không những thế còn được dùng linh đan dược liệu bồi bổ thân thể, tăng cường chân khí, thần thức.

Giang Nam những ngày này cũng dùng qua rất nhiều máu thịt của yêu thú, nhưng so với những đãi ngộ của đệ tử thế gia thì vẫn còn thua xa. Hơn nữa nếu để lâu thì chênh lệch giữa hắn cùng mấy tên đệ tử thế gia sẽ ngày càng lớn, không thể nào rút ngắn được.

Tuy linh đan diệu dược là thứ hi hữu trân quý, một quả linh đan giá trị cả trăm lượng hoàng kim, cho dù là đệ tử thế gia bình thường của Tề Vương phủ cũng không có khả năng ngày nào cũng được sử dụng.

Những yêu thú bình thường ở núi Lạc Hà đã không còn là đối thủ của hắn nữa, nên Giang Nam bắt đầu xâm nhập sâu hơn trong núi để tìm kiếm những yêu thú mạnh hơn, nhưng tuyệt đối không dám xâm nhập vào chỗ sâu nhất của núi Lạc Hà.

Trong Lạc Hà sơn có rất nhiều yêu vật, trong đó thậm chí còn tồn tại những con yêu quái mạnh mẽ có thể so với cường giả cảnh giới Thần Luân, cho dù là cường giả Thần Luân của phủ Tề Vương cũng không dám đặt chân vào địa phận của bọn chúng chứ đừng nói tới hạng thực lực thấp kém như Giang Nam, đi vào đó thì chỉ có đường chết.

Ngày hôm đó, Giang Nam cùng với Giang Tuyết tiến sâu vào bên trong núi Lạc Hà, lúc ở bên cạnh khe núi họ gặp một con hổ yêu, sau đó trải qua một trận đại chiến mới có thể đánh chết con hổ yêu này. Giang Nam lấy máu và thịt hổ làm đồ ăn, hắn cảm thấy trong máu hổ ẩn chứa năng lượng rất mạnh, có thể hồi phục thể lực rất nhanh, lại có thể khiến cho thân thể của hắn khỏe hơn bình thường một tí, thầm nghĩ: "Mình so với các đệ tử thế gia tuy còn kém nhưng tốc độ tu luyện lại nhanh hơn bọn chúng rất nhiều, nếu như động thủ, cảnh giới thấp hơn mình thì rất dễ dàng chiến thắng, còn nếu cùng một cảnh giới thì chắc chắn mình không phải là đối thủ của bọn chúng. Như thế nào mới có thể đề thăng tố chất thân thể một cách nhanh nhất đây..."

Hắn khẽ nhíu mày, mấy ngày hôm nay hắn tu luyện không ngừng nghỉ, hiện tại đã tới luyện cốt trung kỳ, cái loại tốc độ tu luyện như thế này phải gọi là kinh thế hãi tục, nhưng căn bản của tập võ là thân thể, thân thể không mạnh mẽ thì không thể chịu đựng cũng như không thể phát huy được võ đạo, lúc đó việc tu luyện sẽ phải chịu rất nhiều hạn chế.

Tuy nhiên, những thứ hắn thu hoạch được cũng cực kỳ kinh người, chuông ma trong cơ thể hắn bắt đầu xuất hiện lạc ấn võ đạo, chúng không còn là những loại văn tự chuyển động nữa mà hóa thành một vài hình vẽ khắc lên phía trên chuông ma.

Ví dụ như Giang Nguyệt Phá Lãng quyết thì hóa thành một dòng sông lớn chảy về phía thâm cốc, ánh trăng bay lên trên dòng sông, ý cảnh sâu xa. Còn Long Hổ Tượng Lực quyết thì biến thành hình vẽ ba đầu dị thú rồng, hổ, voi đang gầm rống chém giết, Hóa Huyết Thần Công thì là một hồ máu u ám, Ly Miêu Tam Thập Phác thì biến thành hình vẽ một đầu báo linh hoạt đang di chuyển tấn công.

Đây là những công pháp mà Giang Nam đã lĩnh ngộ được đến một cảnh giới cực cao, biến thành lý giải võ đạo của chính bản thân hắn, hóa thành một loại ý cảnh kỳ diệu bị chuông ma hấp thu.

Khúc dạo đầu của Ma Ngục Huyền Thai kinh đã nói: "Tâm pháp tiền nhân chưa đủ làm ta phục, thiên đạo chưa đủ làm ta sợ!", nhưng Giang Nam lúc tu luyện môn công pháp này lại phát hiện ra sự thật là môn công pháp này không phải là hoàn toàn vứt bỏ con đường của tiền nhân, ngược lại nó có thể hấp thu những sở trường trong công pháp của tiền nhân để tiến hành cải tiến, biến nó thành tri thức võ đạo cho riêng bản thân mình.

Nghỉ ngơi một lát, Giang Nam đang muốn đứng dậy rời đi thì đột nhiên có tiếng gió rít từ phía bên kia khe núi vọng đến, hòa lẫn bên trong còn có âm thanh của mãnh thú đang gầm rú, vang vọng khắp núi rừng.

Trong lòng Giang Nam khẽ động, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu nữ áo đỏ đang chạy như bay trong rừng, mà ở phía sau vị thiếu nữ kia là một con rắng vảy vàng dài tới bốn năm trượng đang phóng theo, miệng nó mở rộng hướng phía thiếu nữ mặc áo hồng mà táp xuống.

Thiếu nữ mặc áo hồng kia thực sự khá cao tay, tại thời điểm quan trọng nhất nàng liền uyển chuyển vặn mình khiến cho đòn tấn công của con rắn lớn kia sượt qua phía bên người, tránh thoát một kích trí mạng.

Con rắn gân hồng vảy vàng này trên đầu mọc ra một cục màu đỏ như mào gà, phía trên mào gà có một đường như sợi chỉ, nó có màu đỏ thẫm như máu chạy dọc từ trên lưng xuống tới đuôi. Truyện được copy tại Truyện FULL

Con rắn lớn tấn công không trúng mục tiêu liền tức giận, cái đuôi đột nhiên vòng qua cuốn lấy một cây đại thụ to cỡ thùng nước đem nhổ tận gốc, sau đó nó gầm lên một tiếng đem cây đại thụ quét về hướng thiếu nữ.

Trong tay thiếu nữ mặc áo hồng lúc này đột nhiên xuất hiện thêm một thanh nhuyễn kiếm, cánh tay nàng rung lên, lưỡi kiếm sáng bóng, rung động phát ra âm thanh xuy xuy rồi đem cây đại thụ cắt cho nát bấy chỉ trong chớp mắt.

Cái chuôi nhuyễn kiếm này sắc bén dị thường, ở trong tay thiếu nữ thiên biến vạn hóa, kiếm quang trắng như tuyết, tung hoành qua lại, bóng ảnh dày đặc như mưa chém xuống thân con rắn lớn.

Chỉ nghe từng âm thanh "đinh đinh đinh…" truyền đến, nhuyễn kiếm chém lên trên người đại mãng phát ra từng tia lửa nhưng lại không thể đâm thủng một cái vảy rắn nào.

"Tên thợ săn phía trước mau tránh ra!"

Thiếu nữ thấy Giang Nam đang khiên một con mãnh hổ, trên vai là một con chồn bạc liền tưởng rằng hắn là thợ săn ở trong núi Lạc Hà, nên một bên vừa tránh né sự đuổi giết của con rắn, một bên vội vàng nói: "Con rắn gân hồng vảy vàng này rất độc, chỉ cần một hơi cũng đủ lấy cái mạng nhỏ của ngươi, còn không mau chạy đi?"

"Cô gái này thật tốt bụng, không phải là người xấu."

Giang Nam đang quan sát tình hình thì đột nhiên con rắn gân hồng vảy vàng kia lại hướng sự chú ý tới hắn, sau một lúc do dự nó liền dứt khoát bỏ qua thiếu nữ áo hồng mà tiến về phía Giang Nam.

"Đúng là do dương khí quá tràn trề nên mình trong mắt của bọn yêu thú giống như một cái bánh thơm ngon, con nào nhìn rồi cũng muốn cắn một cái."

Giang Nam lúc này khóc không được, cười không xong, hiện tại hắn đã hiểu vì sao Giang Tuyết nói trong mắt yêu thú thịt hắn giống như thịt Đường Tăng rồi, cái con rắn kia kia rõ ràng đuổi giết thiếu nữ kia đã lâu nhưng khi gặp hắn thì liền bỏ qua thiếu nữ, chẳng phải là vì dương khí của hắn quá thịnh hay sao, trong mắt của yêu thú thì hắn giống như một bó đuốc lớn đang bốc cháy hừng hực vậy, quá dễ dàng nhận ra.

Đối với mọt con yêu thú mà nói thì hắn đúng là một vị thuốc đại bổ!

Hô.........

Một cơn cuồng phong theo miệng của con rắn thổi thẳng tới mặt hắn mang theo mùi hôi thối nồng đậm, khi còn cách Giang Nam một khoảng nó liền mở miệng phun ra một hơi khí độc.

Thiếu nữ áo hồng hoảng sợ hô to: "Tên thợ săn kia, nhanh tránh, luồng khí này rất độc."

Giang Nam cảm thấy đầu óc mờ mịt, trên mặt hiện lên một vầng màu đen khiến trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc: "Độc tố thật là lợi hại!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!