Chương 6: Viện Mồ Côi Họa Tâm 6

Vài tiếng sau.

Ôn Mặc rơi nước mắt, sụt sùi chất vấn:

"Tại sao lại là tôi chứ?"

Kinh Thế chớp mắt mấy cái

: Khóc to lên.

Ôn mặc thở dài, tiếp tục gân cổ lên khóc.

Thế nhưng có khóc thống thiết thế nào cũng không thấy động tĩnh của đám quỷ nhỏ kia.

Đây cũng là cách thứ năm mà họ thử nghiệm theo suy đoán của mọi người.

:

"Anh Kinh, còn cách khác để dụ chúng tới sao?" Ôn Mặc thở hổn hển.

Khóe mắt do khóc lâu nên hơi đỏ:

"Em đã khóc gần một ngày trời rồi..."

Cử chỉ của Kinh Thế ung dung:

"Nếu trẻ con không rủ rê được, người lớn thử xem. Dựa trên hành động của đám người trong viện mồ côi, đám nhóc đó có nhiều phần trăm sẽ sợ người nuôi dưỡng la mắng. Mới đầu gã bảo vệ cũng quát tháo để chúng ta vào cửa mà."

:

"Lúc nãy anh bắt em khóc cũng nói y hệt!" Ôn Mặc bĩu môi:

"Nhưng bọn nhóc đó đều thành quỷ rồi. Mấy quy luật giả định đó thật sự áp dụng được lên chúng sao?"

: Thư ký Kinh. Dung Ly ở một bên một tay chống nạnh, thở hắt

:

"Chúa không chơi trò xúc xắc đâu." ( Trích một trong những câu nói nổi tiếng của Albert Einstein)

Khóe miệng Kinh Thế khẽ nhếch lộ vẻ ôn hòa

:

"Thử vài lần nữa cũng không mất gì. Còn hơn là chờ chết."

Thiếu niên tóc hồng nghe xong, trong lòng cũng ước chừng tính toán một lát

:

"Cứ thử một lần cũng được. Xét trong ba người chúng ta, người trưởng thành nhất..."

Ôn Mặc và Kinh Thế quay đầu nhìn lại.

Dung Ly nhận ra ánh mắt của Kinh Thế có gì đó không đúng.

Chỉ qua vài nhịp thở, một tiếng kêu gào thảm thiết đột nhiên vang lên giữa đại sảnh trống trải

:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!