:
"Này anh trai, cảm ơn nhé. Nhưng tôi không ngu ngốc đến thế." Mephisto bĩu môi, nhìn kỹ anh từ trên xuống dưới.
Cậu đã sớm dùng đạo cụ kiểm tra một lần xung quanh khu vực này:
"Hơn nữa việc này cũng không liên quan đến anh đâu."
:
"Chỉ là tôi khá hứng thú với việc các cậu đang làm mà thôi." Trong giọng nói Âu Dương mang tinh thần phấn chấn.
Mephisto da đầu hơi tê dại.
Cậu nhìn qua Kinh Thế, nhưng người nào đó rất nhanh lảng tránh ánh mắt của thiếu niên.
Chàng trai trẻ tiếp tục gật gù:
"Trông như hai người đang muốn tìm hiểu thông tin về các thần nhỉ? Ở thành phố này, mạng lưới quan hệ của tôi tương đối rộng đấy. Có lẽ có thể giúp mọi người một tay."
Kinh Thế:
"Ờ thì, anh nói không sai."
Mephisto nghiêng đầu khó hiểu khi nhìn Kinh Thế:
"Ta đã nói ta rất mạnh. Con mồi, chúng ta thậm chí không cần đến bất kỳ sự trợ giúp nào."
Kinh Thế mấp máy môi, không biết nên đáp lại như thế nào.
Hắn quen thuộc để lời của thiếu niên trôi ra sau đầu, quay qua nói chuyện với Âu Dương.
Muốn gặp được thần, cần có thông tin.
Khả năng cao là những nhà thờ, giáo đường hoặc điểm tụ tập của tín đồ sẽ có thứ họ cần.
Dù sao đi nữa, hai người chắc hẳn phải rất bận rộn trong thời gian sắp tới.
Chưa kể NPC này là một bác sĩ bình thường, có thể giúp đỡ và hoàn toàn không gây phiền hà gì trong chuyến đi.
Vì vậy, Âu Dương rất nhanh liền được chấp thuận chen một chân vào.
Mephisto không vui cho lắm.
Cậu không ngừng lải nhải trong thổn thức và cằn nhằn khi rời khỏi giáo đường mặt trăng.
Hai người khác chậm rãi đi theo phía sau không xa.
Kinh Thế lặng lẽ thở hắt ra, vừa đi vừa quan sát xung quanh.
:
"Là kiểu tâm lý bốc đồng và hơi kiêu ngạo của lứa tuổi vị thành niên thôi." Âu Dương nói một cách sâu xa:
"Cũng không phải thật sự giận dỗi cậu đâu."
Kinh Thế:
"Anh là bác sĩ tâm lý?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!