Cửa lớn mở ra, để lộ trần nhà màu đen được trang trí bởi bầu trời sao lấp lánh rực rỡ, chiếu sáng rõ mồn một mọi thứ xung quanh.
Nội thất phủ kín các họa tiết thần bí.
Thanh âm đổ vỡ, phá phách vang lên khắp nơi.
Đám Kinh Thế vừa tiến vào đã thấy Linh Uyên mặc áo choàng đen, tóc dài xõa tung ẩn dưới cái mũ vành rộng chóp nhọn đứng ở trung tâm.
Y liên tục đi đi lại lại, gân cổ gào lên với những người chơi đang ôm đồ chạy loạn xung quanh
:
"Bảo lũ nhảm nhí đó đưa đám đồ phép bị nguyền rủa ra ngoài đi!"
:
"Thằng mẹ nào đã ném cái vạc thuốc của tao đi rồi?"
:
"Cậu tên là gì? Mà thôi, không quan tâm, cậu bị đuổi."
Cậu nhân viên bị đuổi nhịn không được cầm đống chai lọ trong tay ném về phía ông chủ của mình.
Vừa ném vừa la lên đầy tức giận
:
"Việc anh cần làm là chỉ ra lỗi sai chứ không phải tế luôn đám cấp dưới!!!"
:
"Ai cho các cậu tấn công cấp trên?...! Ấy, không cho đụng vào mũ của tôi! Ngừng tay, ngừng tay mauuu!"
: ...
Micae chớp mắt, cho ra một câu bình phẩm:
"Không đùa được với cái mồm của hắn đâu."
Kinh Thế, Dung Ly, Ôn Mặc: ... Hơi quan ngại về vụ này...
Nhác thấy có khách tiến vào, sự hỗn loạn trong căn phòng lớn rốt cuộc ngơi nghỉ.
Mấy người nhân viên vừa rồi còn đang la hét lập tức lấy lại sự chuyên nghiệp, ai về vị trí đấy làm công tác của mình.
Linh Uyên cũng quay người nhìn qua.
Tính xâm lược sắc bén trên người rút đi nhanh chóng, đổi lại bằng dòng nước trong lành.
Y tỏ ra rất có phong thái ông chủ, từ tốn đi tới kéo tấm rèm che kín cửa sổ khiến ánh nắng mặt trời chiếu vào.
Sau đó rất nhàn nhã thảnh thơi nhìn qua bốn người bọn họ
:
"Xem chúng ta có gì ở đây, ồ, là người quen cũ."
:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!