Màn đêm đen kịt, sấm sét xẹt qua ầm ầm.
Ngọn sóng xanh nhạt lấp lánh ấy chồm lên cao ngàn mét, giống như dải lụa vắt ngang rơi xuống đóa hoa giữa biển trời bao la vô tận.
Xung kích đáng sợ thổi tan một đợt mây mù xung quanh.
Tình huống như vậy, làm cho lòng Kinh Thế có chút không thoải mái.
Dù sao đi nữa hình ảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy rất quỷ dị.
Chưa kể bọn họ còn đang bị bao vây tứ phía bởi đám đông quái gở ngoan độc.
Nội tâm Kinh Thế có chút bất an, nhưng trên mặt lại không hề có biểu cảm gì.
Linh Uyên nhìn các thành viên khác, quan sát phản ứng của bọn họ.
:
"Sự suy nhược hiện giờ trở thành điểm yếu của chúng ta." Hai tay thiếu nữ tóc tím ghì chặt lấy hai bên huyệt thái dương:
"Đám người này đúng là biết chọn lúc xuất hiện."
:
"Mọi người có tính toán suy xét lại vụ bom nguyên tử không? Tôi thấy nó khả thi đ...! Ưm!"
Kinh Thế dùng tay bịt miệng Linh Uyên, khóe miệng không nhịn được khẽ giật giât:
"Tàu còn phải chạy về bến mới coi như kết thúc nhiệm vụ."
Vòng vây của đám đông xung quanh đang dần co lại.
Những khuôn mặt tái nhợt xen lẫn điên cuồng ác ý mờ ảo dưới ánh lửa.
D*c vọng khát máu và giết chóc trong con mắt của họ đang dần tăng cao.
Sau khi suy xét xem sức lực của mình có đủ để gánh vác không, Kinh Thế nhỏ giọng hỏi những người còn lại tình hình.
Ánh mắt An Vi tĩnh mịch như động sâu không đáy:
"Vẫn chưa tới giới hạn cuối cùng. Tôi có thể chống đỡ được nhiều hơn một ngày."
:
"Chênh lệch có hơi nhiều đấy. Tôi chỉ còn có thể tăng cao sức mạnh và tốc độ trong khoảng thời gian ngắn, nhưng không thể quá lâu." Rui nắm chặt dây xích, thận trọng bổ sung:
"Có lẽ gần một tiếng."
Micae suy nghĩ mấy giây, nhíu mày cho ra đánh giá đúng trọng tâm:
"Kỹ năng cá nhân củ tôi sử dụng được hơn nửa tiếng nữa."
Thiếu niên tóc vàng tỏ vẻ hòa hoãn, như thể đang trò chuyện về thời tiết hôm nay ra sao.
:
"Cố gắng xử lý tất cả trong thời gian ít hơn nửa tiếng, chiếm buồng lái chính."
Micae:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!