Chương 29: Khúc Bi Ca Của Biển 7

Hơn trăm tia chớp bùng lên chiếu sáng cả bầu trời, phủ một tầng sáng bạc lên mọi vật.

bầu không khí ẩm ướt như một ngày mưa âm u.

Con tàu hoa lệ đồ sộ cập bến một hòn đảo không lớn không nhỏ nằm giữa đại dương bao la.

Đất đai ở đây cằn cỗi đến mức thực vật không thể mọc.

Trên đảo bốn bề yên ắng, lan tràn cảm giác vắng vẻ và tịch lãnh.

Trong phạm vi trăm mét xung quanh đều không có lấy một bóng người, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy bất an.

Cảm giác như có vô vàn nguy hiểm kinh khủng ẩn núp xung quanh, không phải nơi người bình thường có thể tùy tiện tiến vào.

Đám Kinh Thế lén lút trà trộn vào đám đông quý tộc đứng trên lan can, âm thầm quan sát tình huống.

Linh Uyên không biết dùng đạo cụ gì mà có thể khiến thân thể đứng thẳng, đuôi cá bị một lớp áo choàng dài che đi.

Trông qua không khác gì người bình thường, cũng không quá gây chú ý.

Hơn nữa không ngoài dự đoán, đám thủy thủ lẫn phục vụ không ai quan tâ m đến họ, càng đừng nói đến Cian hay Dion.

Tất cả quý tộc đều tập trung đứng trên boong tàu nhìn về phía đảo Nhân ngư.

Ai nấy đều mang theo súng lục hoặc súng trường, cả nam lẫn nữ.

Những người có địa vị hiển hách gương mặt vô cùng hưng phấn, giữ vững tư thế tao nhã đi xuống tàu.

Biểu cảm bình thường đều biến thành đồng loạt nở nụ cười quỷ dị, có hơi méo mó đến đáng sợ

Thay vì nói du lịch thì càng giống đi săn hơn.

Ngự ở trung tâm đảo Nhân ngư là một cung điện nguy nga tráng lệ.

Kiến trúc vặn vẹo theo đủ mọi hình dáng mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.

Chính giữa là cầu thang xoắn ốc thật lớn, kéo dài mãi lên cao, trông thật ma quái.

Mặt tường dát vàng bạc và mã não, lan can gắn toàn hồng ngọc cùng lam ngọc.

Chân trâu ngọc trai vung vãi mọi chỗ.

Khắp nơi đều lộ ra hương vị của tiền tài, là loại cực kỳ có tiền ấy.

Cánh cửa rung lắc mở ra, để lộ ra một lối vào mờ sáng.

Mùi máu tanh nồng nặc từ từ bay đến, khiến mọi người không thể làm ngơ.

Có điều, vẻ mặt các quý tộc lại dửng dưng như đã rất quen thuộc.

Tiếng bước chân đều đều gõ trên hành lang dài trống trải, đám đông đổ dồn vào trong lâu đài.

Theo chỉ dẫn của Dion và Cian mà bước lên bậc thang đi lên cao.

Kinh Thế cùng những người khác không vội tiến lên mà đi tuốt sau cuối, vừa đi vừa nghiêm túc quan sát bố cục nơi này.

Rui còn rất tỉ mỉ mà vẽ lại sơ đồ cũng như đánh dấu các điểm đáng ghi ra giấy.

Linh Uyên thì rất vô tư mượn dùng đủ loại đề tài khác biệt để giao lưu ngắn với những quý tộc khác nhau, không hề xem mình là người ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!