Chương 12: (Vô Đề)

Bàn tay Shinichi run rẩy, chầm chậm ngồi bệt xuống đất. Từ ngày tiểu học mẹ cậu đã mất rồi, nuôi nấng cậu vẫn luôn là một tay Shuusuke, cũng chính Shuusuke nắm hai tay cậu bắn ra viên đạn đầu tiên của đời cậu. Thưở bé, cậu vẫn hằng ao ước được như bố, nhưng dần dà càng lớn lên cậu lại càng sợ hãi, cậu muốn trở thành Shuusuke, vậy sau khi cậu trở thành người giống bố rồi, sẽ còn ai muốn trở thành Kobayakawa Shinichi nữa đây?

Shinichi thở sâu một hơi, ngày hôm nay cậu đã phải trải qua quá nhiều quá nhiều.

Tờ giấy khám bệnh này là bí mật của Shuusuke, phận làm con, cậu không muốn cứ thế mà vạch trần bố.

Shinichi đứng dậy, thả lại tờ giấy vào trong khe hở ngăn kéo.

Trở lại phòng mình, nhìn trần nhà phát ngây ra.

Hai má vương dòng lành lạnh, chất lỏng chảy dọc từ khoé mắt xuống, kéo dài đến mang tai.

Sáng sớm hôm sau, Shinichi không đi học. Cậu đi bộ đến sân huấn luyện của bố mình.

Shuusuke đang chăm chú quan sát một người trẻ tuổi luyện tập nằm bắn. Shinichi ngồi xuống chiếc ghế sau Shuusuke, thấy tấm lưng ông rung lên bởi những cơn ho khan dai dẳng, lòng cậu trào lên vị đau xót. Người trẻ tuổi kia rất có thiên phú, tư thế chuẩn, hô hấp và động tác bóp cò cực kỳ ăn nhịp, số vòng bắn trúng cũng khá lý tưởng, có điều Shinichi thấy dáng vẻ Shuusuke thấp đầu nghiên cứu số liệu huấn luyện là cậu đã biết, ông vẫn chưa đủ hài lòng đối với biểu hiện của người trẻ tuổi nọ.

Shinichi cười, khẽ khàng đi đến bên cạnh Shuusuke nãy giờ vẫn rất tập trung, "Bố biết chưa? Khi viên đạn bắn ra, anh ta sẽ rung vai một cách vô thức."

Shuusuke ngạc nhiên ngẩng lên liền chạm mắt đến gương mặt tươi cười của đứa con, hai đầu lông mày nhăn lại sâu hoắm, "Giờ này con hẳn phải đang ở trường chứ?"

Shinichi lùi về sau vài bước, giang ra hai tay, "Hai bố con mình đấu thử đi. Lâu rồi không cầm súng, tay có vẻ ngứa ngáy quá."

Ba giây trôi qua ngây dại, Shuusuke trợn mắt, "Chỉ do ngứa tay thôi à?"

Shinichi gật, "Chắc nhiều hơn ngứa tay đôi chút."

Shuusuke hé miệng, nghe chừng muốn nói gì, cuối cùng ông vẫn thôi. Ông vung vẩy tay, nói lớn, "Thằng lớn đầu ngang ngược, lấy hai khẩu súng hơi đến đây!"

Tin tức trận đấu phân tranh cao thấp của hai bố con tức thì lan truyền, khán phòng vốn chả có ma nào thoắt cái đã tụ hơn chục người ngồi, chỉ sợ nhân viên thụ huấn của toàn cơ sở thể thao bắn súng cũng đến hết. Chưa kể còn có mấy tuyển thủ mới nổi và cả các huấn luyện viên.

"Ủa, nhiều người xem dữ vậy?" Shinichi nghiêng đầu nhìn, thậm chí còn thấy một huấn luyện viên đang chỉ vào Shinichi và nói gì đó với tuyển thủ của ông ta nữa.

"Trong giới bắn Nhật Bản con cũng có chút ít danh tiếng." Shuusuke đặt súng vào tay con trai, "Sao hả? Con cần chuẩn bị bao lâu nào?"

Shinichi xóc xóc khẩu súng hơi trong tay, "Ngay giờ là được rồi, mười phát định thắng bại."

"Thằng này giỏi." Shuusuke đập đầu Shinichi một cách nặng nề, "Mày không tập lâu đến thế rồi, bố còn sợ mày vòng chín còn bắn không nổi." Nói xong, đoạn bắn ngay một súng về phía bia ngắm, kết quả là vòng 10.2.

Shinichi nhướn mày, "Con quên nói, con muốn so liên thanh[1] với bố."

Vừa dứt câu, mọi người liền thấy cậu thiếu niên không có bày ra tư thế lâu lắc, hai cánh tay cậu mạnh mẽ mà vững vàng, ánh mắt không dao động lấy nửa phân, cậu không biết bản thân đang đấu tranh điều gì, thế nhưng bằng viên đạn bắn vút đi không hề có lấy một khoảng trống và sức giật từ thân súng truyền toả, cậu khắc chốc đã chặt đứt đi hết thảy những gì khiến cậu nhiễu loạn.

Trên khán đài cơ hồ mọi người đều nghển hết cả cổ, chờ đợi kết quả bia.

"Lạy Chúa, mười phát! Tất cả đều trên vòng mười!"

"Là trùng hợp à, sao lại có thể có được!"

"Tôi thấy cậu ta còn không hề ngắm!"

Shinichi vẫn duy trì tư thế cầm súng như cũ.

Cậu nhớ lại dáng dấp Akinobu ngày đó nhấc tay bắn, thanh nhã mà không chùn bước trước gian nan.

Chờ đến khi cậu cũng đủ tự tin y như vậy với chính bản thân cậu, cậu cũng sẽ làm được.

Đúng vậy, nếu mình có đủ tự tin, cớ gì phải lãng phí tận một thế kỷ mới xác định được mục tiêu bản thân mình muốn nhắm đến?

Shinichi ngoảnh đầu qua, Shuusuke không hề nhìn cậu, chỉ là nhìn tấm bia ngắm đến thất thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!