Chương 1: (Vô Đề)

Xe bus cứ nghiêng nghiêng rồi lại ngả ngả, không biết là do đường không đủ êm ả hay là bởi tâm tư lái xe bị những cành hoa anh đào la đà ngoài cửa sổ vây lấy.

Kobayakawa Shinichi chọn một chỗ tít trong góc mà ngồi, tựa đầu bên cửa kính. Bóng cây ngoài cửa triền miên xẹt ngang qua khuôn mặt cậu. Người trong xe vốn không nhiều, bởi đây không còn là giờ cao điểm, cậu bị muộn mất hai tiếng rồi. Có trách thì trách cái đồng hồ báo thức ấy, chẳng reo đúng giờ gì cả. Mà thật ra lúc sáu giờ sáng, Shinichi lơ mơ tỉnh dậy rồi, nhưng mà cái đồng hồ im hơi lặng tiếng đã trở thành lý do để cậu tiếp tục ườn ra trên giường.

Chỉ mong bố Kobayakawa Shuusuke không biết chuyện cậu đã "vô ý" cúp mất tiết học sáng nay. Shinichi đã sớm ngao ngán mỗi lần ông dạy dỗ cậu. Rõ ràng thời gian bố ở nhà còn không bằng thời gian cậu ngồi ngây ngẩn ở bàn học, Shuusuke định bằng cái gì mà nghĩ dùng mấy câu thâm thúy của bản thân mình có thể giáo dục được thằng con trai?

Shinichi vần vò mấy sợi tóc mai, chán nản đổi tư thế ngồi.

Xe bus đỗ lại, có hai thằng tóc nhuộm từa lưa như rơm mang theo thứ âm nhạc ầm ĩ đi vào trong xe.

Shinichi nhìn lướt qua khuyên tai và khuyên mũi của chúng nó, quay mặt sang chỗ khác. Đừng hiểu lầm, cậu không phải là không quen nhìn chúng, chỉ là thử tưởng tượng nếu mình cũng giống như thế, Shuusuke sẽ dùng đến chiêu nào để "giáo dục" mình đây?

Chúng là học sinh của cao trung(THPT) Fukuyama nổi danh là "đồ thải". Trường Tateno của Shinichi chỉ cách Fukuyama một con đường, mà con đường ấy lại tựa như một đường biên giới phân chia rành mạch.

Tateno là một trường nổi tiếng của Tokyo, số học sinh hàng năm đậu Todai[1] và Waseda[2] luôn luôn nằm trong TOP 3 các trường cao trung của thành phố. Này cũng là lý do có nhiều bậc phụ huynh hao tốn tâm huyết muốn đưa con vào đây nhập học.

Hơi buồn cười chính là, hình như hiệu trưởng các đời trường Tateno đều đồng loạt cho rằng học sinh của mình đều là những tinh hoa tương lai của đất nước, sẽ không bị đống rác rưởi cách một con đường ấy làm ô nhiễm đâu.

Kính trọng theo "phương châm giáo dục" của các đời hiệu trưởng, học sinh Tateno rất coi thường học sinh Fukuyama nhưng lại hay bị người của Fukuyama ức hiếp.

Hiện tại người trên xe rất ít, Shinichi tự hiểu nếu để hai tên này nhìn thấy phù hiệu Tateno trước ngực mình, có khi sẽ kiếm cậu gây phiền toái.

Đừng quay sang… Đừng quay sang… Shinichi híp mắt giả vờ ngủ. Cậu chỉ muốn bình yên đến bến thôi, không định chuốc lấy rắc rối. Đương nhiên, nếu rắc rối cứ kiên quyết muốn tìm đến cậu, cậu cũng đành "đại khai sát giới" thôi. Điểm tốt nhất khi làm học sinh Tateno chính là, bất luận xảy ra xích mích thế nào với Fukuyama, luôn luôn đều là người của Fukuyama không đúng trước.

Tại giờ phút này, xe bus lại đỗ lại, một bóng người mảnh dẻ chậm rãi từng bước từng bước đi lên. Shinichi tuy không nhìn thấy rõ được, nhưng đường nét khi đứng ngược chiều ánh sáng từ đối phương lại khiến cho cậu một cảm giác thanh nhã mà… rất đỗi lạnh lùng.

Lúc này đây, hai tên Fukuyama tựa hồ hoàn toàn bị người kia hấp dẫn. Shinichi cảm thấy may mắn, ít nhất mình sẽ không phải là người đã đánh bọn Fukuyama mà ngồi tại đồn cảnh sát chờ Shuusuke gác hết trăm công việc của ông lại đến đón mình về.

Thằng đeo khuyên mũi dợm dờ theo tiết tấu nhạc trong MP3 đi tới trước mặt người kia, trên mặt lộ vẻ cười thô bỉ. Điều này làm Shinichi thấy rất bó tay. Bạn nghĩ xem mọi người đều đã qua cái mức mười tuổi rồi, thế mà vẫn còn kẻ học đòi cái thói côn đồ trên TV, thật sự không nói nổi mà!

"Ế! Em là học sinh Tateno?" Thằng khuyên mũi định chạm đến cằm của đối phương, nhưng người học sinh kia lại nghiêng mặt đi không thèm để hắn vào trong mắt, "Tateno mà cũng có học sinh xinh đẹp thế này á? Em thú vị thật đấy, rõ ràng là nữ sinh lại đi mặc đồng phục của nam sinh."

Cái lỗ tai đeo khuyên của thằng còn lại cũng giương lên, tỏ vẻ cũng lấy làm hứng thú, "Nếu không thì đi chơi với bọn anh đi?"

Shinichi thở dài một hơi, cái kiểu tán tỉnh này chắc không phải là học từ hài kịch đấy chứ?

"Cút ngay." Giọng nói của người học sinh trầm thấp mà dễ nghe, hòa với những cánh hoa anh đào thỉnh thoảng lại bay xuống chập chờn bên cửa sổ, ùa đến một loại mỹ cảm nhuốm máu, làm cho người ta rét lạnh, rồi lại nhịn không được muốn nghe thêm lần nữa.

"Gì thế? Xem ra người đẹp có vẻ nóng tính quá!" Ngón tay của thằng khuyên tai lại vươn ra, đầu ngón tay xẹt qua hai má đối phương, mới chỉ trong nháy mắt thôi, cánh tay hắn đã bị tóm, bẻ gập, đau đến mức mồm miệng há hốc mà thét to.

Một khắc kia Shinichi hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu cơ hồ nhìn không rõ nổi thằng khuyên tai bị chế ngự như thế nào. Xe bus bắt đầu quẹo. Shinichi hít thật sâu khi bắt gặp cảnh tượng người học sinh vẻ ngoài tao nhã kia một tay đè lấy bả vai thằng khuyên tai ép trên cửa xe, tóm chặt cánh tay hắn đẩy chìa ra ngoài cửa, chỉ trong chốc lát sẽ va quẹt với hòm thư bên góc đường, nếu thế thật thì thằng đó sẽ bị tàn phế là cái chắc!

Mà thằng đeo khuyên mũi thì hoàn toàn đơ ra. Xe quẹo làm hắn ngã ngửa ra sau theo quán tính.

Ngay lúc cái tay sắp đập vào hòm thư, lực đè trên vai thằng khuyên tai lỏng ra. Thoát khỏi thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, hắn trốn trở về chỗ thằng khuyên mũi, ngồi đần mặt ra dưới đất thở dữ dội, dùng ánh mắt quái vật đánh giá người học sinh vẫn ngồi nguyên ở chỗ cũ.

Bác lái xe tuy không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng bác lại thật sự bực, "Này! Nghe cho rõ! Đừng có gây gổ trên xe của tao!"

Xe vừa mới đỗ lại ven đường, hai tên Fukuyama liền loạng choạng xuống xe.

Shinichi đứng yên. Còn một bến nữa mới tới trường.

"Cháu xuống không?" Lái xe hỏi.

"Không ạ." Shinichi tiếp tục ngồi xuống. Cậu nghĩ mình không cần phải xuống xe, cậu có đắc tội với cái người học sinh ngồi phía trước kia đâu, cho nên cậu cũng không cần làm hành động gì để người ta hiểu lầm cậu có ý xấu trong lòng. Có điều một màn vừa rồi cứ như mấy pha trong phim làm cậu có chút kinh ngạc mà thôi. Bởi vì học sinh của Tateno trước giờ đều chưa từng có "hành động mạnh mẽ" như vậy.

Xe bus cuối cùng cũng đỗ trước trường học, người học sinh nọ điềm đạm cầm cặp đi về phía cổng trường, mỗi một dấu chân bước đi cứ như được tính khoảng cách kỹ lưỡng. Shinichi ở phía sau y, thừa nhận chính mình bị ngũ quan của người học sinh ấy hấp dẫn. Cậu chưa từng gặp qua những đường nét thanh tú đến vậy, mỗi một chuyển động đều là lý do để người động tâm. Nhưng Shinichi không hề hiểu nhầm y là nữ sinh, bởi vì diện mạo nữ sinh sẽ không anh tuấn như thế, khóe miệng vương dấu cũng không đượm vẻ lạnh lùng như thế.

Cậu ta là một thành phần nguy hiểm chứ chả chơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!