Chương 9: Đột phá trong gian nan

- Ngay cả súng máy cũng có thì ta làm gì được. Đây chẳng phải là lừa người hay sao?

Chỉ là một cái cây nhỏ mà lại được thủ vệ canh phòng cẩn thận như vậy thì Tiểu Hắc không khó đoán được giá trị của nó chắc chắn không hề tầm thường. Nhưng cho dù là cây bằng vàng ròng thì Tiểu Hắc cũng không dại gì đụng đến, nó tự biết cân lượng của mình. Dù cho các giác quan có lợi hại hơn nữa thì thể chất của nó vẫn là đứa trẻ gầy yếu không hơn không kém, lại chẳng có nổi một món vũ khí gì trong người nữa chứ.

Đừng nói là súng máy, ngay cả đánh nhau tay không, nó cũng không thể chịu quá một chiêu.

"Đúng là một tiểu tử vô dụng. Thôi được, chỉ là vài tên phàm nhân, ta sẽ giúp ngươi lần này."

Giọng nói kỳ lạ kia lại vang lên lần nữa. Vừa dứt lời, viên đá trước ngực Tiểu Hắc bỗng bắn ra một loạt các tia sáng nhanh như chớp trúng ngay vào mấy tên cảnh vệ đang thủ hộ. Ngay tức khắc, cả đám liền đổ gục xuống, không hề có âm thanh hay bất kỳ sự kháng cự nào xảy ra.

- Lợi hại như vậy? Tất cả đều đã chết rồi sao?

Nhìn mấy vị vệ sĩ cứ vậy bị hạ gục, miệng của Tiểu Hắc há to ra, có chút khô khốc.

"Bọn chúng chỉ bị ta làm cho bất tỉnh mà thôi. Ngươi hãy tranh thủ hái quả trên cây xuống rồi rời khỏi đây ngay. Nếu như không phải ta ra tay giúp ngươi phá hủy những thiết bị do thám phàm tục được đặt trong phủ viện này thì tiểu tử ngươi nghĩ mình có thể tự do đi dạo cả ngày mà không bị ai phát hiện sao?"

Mang theo ý trách cứ, giọng nói kỳ lạ có chút hư nhược thúc giục Tiểu Hắc khiến nó bình tĩnh lại.

- Đã có thần nhân phù hộ, nếu như không biết tận dụng thì đúng là ngu hơn cả lợn.

Người ra tay giúp đỡ nó bản lĩnh quá rung động, Tiểu Hắc chỉ có thể dùng hai từ thần thánh để miêu tả. Nếu đã có thần đứng sau chống lưng thì nó còn sợ hãi cái gì nữa, Tiểu Hắc liền không khách khí một lần hái hết tất cả quả trên cây xuống rồi nhanh chóng tìm một hướng chạy đi.

Gần khu vườn nhỏ là một hòn non bộ được thiết kế rất tinh vi, Tiểu Hắc vừa nhìn thấy đã chọn ngay nơi này để trốn vào. Nơi an toàn nhất là nơi nguy hiểm nhất, nó cho rằng mình ẩn nấp ở đây sẽ không ai nghĩ đến. Với lại Tiểu Hắc cần phải xử lí tang vật càng sớm càng tốt, dù gì nó cũng đang đói bụng mà.

- Tuyệt, không ngờ loại quả này lại ngọt và ngon đến thế.

Cắn thử một miếng, Tiểu Hắc không nhịn được khen một tiếng. Dù không biết loại quả này tên gì nhưng nếu ăn ngon vậy thì nó cũng không cần nghĩ nhiều. Thế là tên tiểu tử háu ăn này một lần liền xử lí gần mười quả, ăn đến no căng cả bụng.

- Còn vài quả, ta đem về làm quà cho Đại Hắc. Sao ta cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên vậy nhỉ?

Đang gói vài quả còn thừa lại, Tiễu Hắc đột nhiên ôm bụng quằn quại, mồ hôi trên trán đổ ra như tắm. Trong bụng nó giống như có một lò lửa đang bùng cháy muốn thiêu đốt cả lục phũ ngũ tạng của mình.

"Đúng là tiểu tử tham lam. Loại Khai Cơ Quả này phàm nhân chỉ dùng một quả cũng phải mất ít nhất mười ngày để luyện hóa dược lực. Không nghĩ đến ngươi vậy mà lại một lần ăn hết mười quả, hành vi này khác gì tự sát đâu chứ?"

Vị thần nhân không thấy mặt kia lại lên tiếng châm chọc Tiểu Hắc. Lần này lão ta không hề ra tay giúp đỡ mà chỉ lặng lẽ quan sát diễn biến bên trong cơ thể nó.

"Không ngờ dược lực của mười Khai Cơ Quả cũng chỉ miễn cưỡng đủ để công phá linh căn, khai mở Luyện khí cho ngươi. Nghe này tiểu tử, nếu muốn sống sót thì hãy cố gắng vận công theo khẩu quyết của ta, nếu không ngươi sẽ bị bạo thể mà chết đấy"

Giờ phút này, Tiểu Hắc đang đau đớn như chết đi sống lại, nó làm gì còn tâm trí nào suy nghĩ việc từ chối hay không. Ngay lập tức, trong đầu của nó chợt ong ong, một cơn đau truyền đến như bị một cái búa ngàn cân nện vào. Sau đó thì một luồng thông tin không biết từ đâu xuất hiện, chính xác là một loạt những câu chữ khó hiểu.

"Ta đã thông dịch ra văn tự ở nơi này cho ngươi có thể hiểu được rồi, mau thực hành theo công pháp, nếu không sẽ không còn kịp nữa"

Âm thanh nhắc nhở lại một lần nữa hối thúc nó, Tiểu Hắc vội cắn răng dựa người vào tảng đá, nhanh chóng vận chuyển các lộ tuyến bên trong cơ thể của mình theo công pháp vừa xuất hiện trong đại não của nó.

"Ngộ tính thật đáng sợ. Dù cho có Ngộ Đạo Thạch và thứ kia hỗ trợ thì người thường cũng không thể nào thành công vận chuyển công pháp chỉ sau ba lần thất bại. Đây tuyệt đối là thiên tài. Xem ra việc lão phu lựa chọn ngươi cũng không phải không có hi vọng khặc khặc"

Tiểu Hắc đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, khuôn mặt nó đã tĩnh lặng trở lại, không còn cảm giác đau đớn truyền đến nữa. Toàn bộ tâm thần của nó đang tập trung cho việc vận chuyển công pháp, một cảm giác huyền diệu không thể tả được lan truyền trong cơ thể của nó.

Tại một nơi rất xa xôi, nơi mà tồn tại đáng sợ nhất của các giới diện cũng không thể đặt chân tới được, một lão già tóc bạc phơ, hai mắt khép kín từ không biết bao nhiêu vạn năm bỗng mở ra. Đôi môi màu tím nhạt của lão ta khẽ thở ra một ngụm khí mang theo hương vị của tuế nguyệt xa xăm.

- Cuối cùng hạt giống đó cũng nảy mầm rồi.

Khẽ lẩm bẩm như tự nói chuyện một mình, hai mắt lão lại nhắm lại lần nữa.

Giờ phút này cả Mộc gia như lâm vào đại địch, lệnh giới nghiêm được ban hành nhanh chóng khi lực lượng bảo vệ an ninh của toàn gia phủ báo động việc toàn bộ camera giám sát ở nhiều khu vực đều không hoạt động.

- Báo cáo, chúng tôi đã cho người kiểm tra kỹ lưỡng. Những camera kia đã bị hư hỏng từ bên trong, không hề có dấu vết tác động từ bên ngoài.

Một sĩ quan an ninh phụ trách mảng kỹ thuật vội vàng trình báo kết quả của mình với Mộc Quốc Thái. Sắc mặt vị gia chủ Mộc gia này đang trông vô cùng khó coi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!