Nhìn thấy hai tên côn đồ to xác mang theo súng thì mọi người trên tàu liền yên ổn lại. Một vài nam thanh niên có ý định ra mặt can ngan cũng sợ hãi cúi đầu, không dám có động tác nào lỗ mãng. Cho dù muốn giúp người khác thì cũng phải có thực lực, nếu không thì lại làm bia cho đối phương thử súng mà thôi.
- Khà khà tốt lắm, chúng mày khôn hồn thì nhả hết tiền của tao ra đây, nếu không thì chớ trách tao vô tình.
Tên cầm súng có vết sẹo dài trên cánh tay lạnh lùng nhìn cô gái đang ra sức đỡ chàng trai bị bọn chúng đánh quát lớn.
- Tôi nhổ vào, tiền này là của chúng tôi dành dụm mà có được. Trịnh Mã anh là gì của tôi? Chúng ta đã li dị hơn ba năm rồi, anh cứ đền đòi tiền của tôi là sao? Tiền tôi không có, nếu có cũng quyết không đưa cho anh.
Cô gái ánh mắt căm phẫn đáp lại tên côn đồ, lời lẽ cứng rắn của cô ta hiển nhiên khiến cho gã cũng phải sửng sốt vài giây.
- Tốt, tốt. Không ngờ mày cũng có can đảm cãi lại tao. Được, người của Trịnh Mã tao thì cho dù đã li dị cũng không đến lượt kẻ khác hưởng thụ, nếu muốn thì phải trả chút phí cho tao chứ?
Nghe thấy lời nói ngông cuồng của gã côn đồ, nhiều người thầm mắng gã trong lòng nhưng không ai dám ra mặt. Lúc này, bỗng nhiên một giọng nói khinh thường vang lên:
- Đúng là một lũ cặn bã của xã hội.
- Thằng nào vừa mới lên tiếng?
Ngay lập tức Trịnh Mã theo phản xạ xoay người lại liền bắt gặp chủ nhân của giọng nói. Người đó không ai khác hơn chính là Mộc Bình, anh ta cũng bị di truyền của ông nội mình, rất ghét những kẻ xấu xa trong xã hội. Nếu đã gặp thì sẽ thẳng tay trừng trị.
Trong lúc mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh chàng thanh niên nghĩa hiệp thì Tiểu Hắc lại lén lút nhìn về phía cặp đôi bị hại kia như có điều suy nghĩ.
Từ hàng ghế đối diện, Mộc Bình đứng thẳng người dậy, vóc dáng săn chắc lộ ra, nhìn vào đã biết là người có luyện tập. Anh ta từng bước chậm rãi tiến đến khiến hai tên côn đồ liền có chút khẩn trương. Tuy vậy, gã Trịnh Mã vẫn cậy mình có súng, hắn chỉa ngay nòng súng về phía tên thanh niên rảnh hơi xía vào chuyện người khác đe dọa:
- Thằng kia, khôn hồn thì quay về chỗ ngồi, nếu không tao đây cũng không ngại cho mày đi chầu diêm vương sớm một chút.
- Cứ thử xem
Môi khẽ nở một nụ cười mỉa mai, Mộc Bình tựa như một con báo thoáng cái đã áp sát Trịnh Mã ngay khi gã còn chưa kịp phản ứng. Một tay anh ta nhanh chóng chụp lấy tay cầm súng của đối phương thực hiện một pha vật người, tên côn đồ to xác cứ vậy mà bị ném xuống sàn toa tàu như một bao tải. Tay cầm súng của gã bị Mộc Bình dùng sức bẻ một cái phải buông ra, miệng thì la đau ầm lên.
- Mày.. Mày
Tên côn đồn còn lại sợ hãi nói không nên lời. Một loạt động tác của Mộc Bình diễn ra trôi chảy chẳng khác nào các võ sư biểu diễn trên truyền hình, nếu mọi người không biết tình huống còn nghĩ tên du côn vừa rồi đang phối hợp diễn xuất với anh ta nữa chứ.
Bao nhiêu đôi mắt sùng bái hướng về chàng thanh niên trẻ, còn tên du côn còn lại thì lúng túng, gã biết kỳ này bọn chúng đá phải thiết bản rồi.
- Mày không dám ra tay thì để tao cho mày nằm đất với tên vừa rồi cho có bạn.
Không nhiều lời, Mộc Bình tiến lên đưa chân đạp một cái vào bụng của tên du côn khiến hắn ta ngã ra lăn, hai tay ôm bụng kêu la không kém gì gã đầu tiên. Vài phút sau, lực lượng an ninh đã có mặt, họ nhanh chóng tóm lấy hai tên côn đồ và áp giải chúng xuống tàu để đến cơ quan cảnh sát địa phương gần đó.
- Cảm ơn anh, nếu không có anh ra tay nghĩa hiệp thì chúng tôi....
Cặp đôi trai gái sau khi thoát nạn liền rối rít cảm ơn, Mộc Bình vốn chỉ tiện tay giúp đỡ nên chỉ mỉm cười khoát tay đáp:
- Không cần phải cảm tạ tôi, giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ là chuyện nên làm.
- Ít nhất anh cũng phải cho chúng tôi mời một bữa cơm để cảm tạ chứ? Tôi tên là Cầm Vân, đây là bạn trai tôi tên Chí Diễn. Hai người chúng tôi tính đi Huyền Kinh, còn anh?
Cô gái dường như đã bình tĩnh trở lại, nở một nụ cười chân thành hướng Mộc Bình giới thiệu.
- Tôi tên Mộc Bình, đây là Tiểu Hắc, còn con chó nhỏ gọi là Đại Hắc. Vừa đúng điểm đến của chúng tôi cũng là Huyền Kinh. Hai người có người quen ở thủ đô sao?
Mộc Bình vui vẻ đáp lời, trong lòng làm một việc nghĩa hiệp anh ta thấy tâm tình của mình tốt hẳn lên. Với hai người bị hại, anh ta cũng cởi mở hơn.
- Cha mẹ của Chí Diễn có một vài cửa hàng buôn bán ở Huyền Kinh. Anh ta vì tôi nên mới chịu ở cái chốn khỉ ho cò gáy này. Lần này chúng tôi vị lo sợ tên Trịnh Mã nên mới quyết định trở về nương tựa nhà anh ấy.
- Hóa ra là như vậy.
Cầm Vân vừa kể vừa lau vết thương trên mặt cho Chí Diễn, nhìn khuôn mặt mười phần phần hạnh phúc của anh chàng này Mộc Bình biết ngay anh ta rất yêu cô gái này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!