- Không đúng, mau bảo vệ thủ tướng.
Nhận ra có điểm không hợp lý, trung niên nhân hướng ba vị huynh đệ của mình hét to.
Tiếc là gã đã phát hiện ra quá trễ khi mà thủ tướng bấy giờ đã bị một gã to con khống chế.
Hộ vệ xung quanh đều đã bị hạ sát sạch sẽ, không một ai kịp phát ra bất kỳ tiếng báo động nào cả.
Kẻ ra tay lần này chính là Tôn quán chủ Tôn Thiết Sơn.
Trong kế hoạch của y, chỉ cần khống chế thành công Lý Vương Triều thì coi như trận chiến này đã thắng lợi trong tầm tay.
Có con tin quan trọng như thế trong tay, hắn ta sợ gì không thể nắm giữ hết đại cục, nhẹ nhàng thu hết bảo vật vào túi của mình.
Càng nghĩ đến viễn cảnh có thể đột phá huyền cấp, Tôn Thiết Sơn lại càng gấp gáp.
Hắn ta túm lấy vị thủ tướng đang run rẩy, cười lạnh nói:
- Ngài thủ tướng đáng kính, chỉ cần ngươi giao ra Huyền Hoàng Thảo và tất cả những thiên tài địa bảo mà ngươi có.
Bọn ta cam đoan sẽ tha cho ngươi một mạng, còn nếu ngươi không hợp tác thì...
khà khà đừng trách ta ra tay độc ác.
Lời thoại đe dọa kinh điển, Tôn quán chủ cảm thấy mình đã biểu hiện rất tốt.
Xui cho gã là ý trời trêu người, ngay lúc này thay vì ra lệnh cho thuộc hạ thực hiện những gì bọn phản loạn yêu cầu, vị thủ tướng đứng đầu một nước lại sợ hãi tột độ, khóc lóc van xin như một đứa con nít:
- Xin ngài hãy tha cho tôi! Tôi chỉ là kẻ thế thân mà thôi, không phải là thủ tướng Lý Vương Triều.
- Ngươi nói cái gì?
Gầm lên một tiếng, Tôn Thiết Sơn ném cái mắt kính đen trên mặt của đối phương ra.
Kết quả là hắn ta cay đắng nhận ra rằng mình thật sự đã bị lừa gạt qua mặt một cách không thể đẹp hơn.
Buồn cười tay tên quán chủ này trước đó còn dương dương tự đắc, cho rằng võ lực lẫn trí tuệ của mình đều siêu việt kẻ khác.
Cái tát này thật sự quá đau, khiến cho khuôn mặt hắn ta tối sầm lại một cách đáng sợ.
- Nếu vậy thì ngươi còn giá trị gì nữa.
Lạnh lùng bổ ra một đao lấy đầu của tên thủ tướng giả mạo, Tôn Thiết Sơn xoay người liếc nhìn cây nhân sâm nghìn năm đang trưng bày với ánh mắt thèm muốn.
Không tóm được người câu cá nhưng mồi câu thì vẫn còn đây, như vậy hành động lần này cũa gã cũng không tính là thất bại.
- Tặc tử chớ mơ mộng hão huyền.
Có Trình gia tứ huynh đệ ở đây, ngươi đừng hòng cướp lấy nhân sâm.
Trung niên nhân có tu vi cao nhất tỏ ra căng thẳng lớn tiếng.
Gia tộc của lão sớm đã xem cây nhân sâm này như bảo vật nằm trong túi của mình từ lâu.
Không ngờ hôm nay lại xuất hiện một kẻ dám ra tay cướp đoạt, làm sao bọn họ có thể cam lòng buông xuôi dâng tặng cho đối phương được chứ.
Rất nhanh, ba vị trung niên còn lại cũng nhận ra tình hình đã thay đổi, liền vội vàng chạy đến sóng vai cùng huynh trưởng của mình bảo vệ nhân sâm.
Bên phía Tôn Thiết Sơn, con trai của y và Tạ Tường cũng nhanh chóng theo chân vị quán chủ chuẩn bị phối hợp tấn công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!