Chương 48: Biến Loạn Tại Triển Lãm

"Muốn thành đạo tặc tuyệt đỉnh, việc đầu tiên là phải biết đánh hơi và theo dấu, tận dụng từng kẻ hở dù nhỏ nhất để phục vụ cho mục đích của mình.

Thiên tài và kẻ tầm thường không cùng đường, nghịch thiên là phải biết tạo ra cơ hội, không phải chờ khí vận chiếu cố."

Đạo tặc tâm huyết bút ký

- Vô Ảnh Diệp Thanh Hàn

Đã là giờ hợi bốn khắc, bên trong Mộc gia đang tĩnh lặng thì chợt có một tiếng động vang lên.

Xuất phát của âm thanh này là từ biệt viện của Mộc Bình, tiếp theo là một tiểu tử toàn thân bốc mùi, tóc tai bù xù như một tên khuất cái nhiều ngày không tắm bước ra khỏi phòng, hưng phấn cười to ba tiếng.

Kẻ này không ai khác hơn chính là Tiểu Hắc, một lần đóng cửa rèn luyện binh khí suốt ba ngày ba đêm.

Quan sát thấy thời gian không còn sớm, Tiểu Hắc chạy vội đến gõ cửa phòng Mộc Bình.

Hiện tại, anh chàng này đang lo lắng cho hành động ngày hôm sau nên vẫn chưa đi ngủ.

Khi nghe tiếng của tiểu sư đệ của mình, anh ta liền nhanh chóng đi ra mở cửa.

Nhìn thấy Tiểu Hắc bộ dáng chẳng khác nào từ dưới cống rãnh bò lên, Mộc Bình một tay bịt mũi, chau mày hỏi:

- Sư đệ, tại sao ngươi lại ra nông nổi này?

- Đừng thắc mắc quá nhiều, sư huynh ngươi mau ăn thứ này vào, ta sẽ ở một bên trợ giúp.

Lấy từ trong người ra một củ Phổ Nhĩ còn sót lại, Tiểu Hắc nhét vào tay của Mộc Bình hối thúc.

Đã quen với tính cách của sư đệ mình, Mộc Bình cũng không hỏi gì thêm, liền một hơi cho thứ đồ vật giống củ khoai vào miệng nhai ngấu nghiến rồi nuốt xuống.

Chưa đầy một phút, anh ta cảm thấy dạ dày của mình như nuốt phải axit, một cảm giác đau đớn khủng khiếp lan ra, toàn thân nóng lên như lửa đốt.

- Tốt lắm, còn lại cứ giao cho đệ.

Lại lấy từ trong người ra một cái hộp gỗ, bên trong là những cây kim dài ngắn khác nhau, trông chúng đều tỏa ra một cỗ bén nhọn khó tả, Tiểu Hắc cẩn thận cắm từng mũi kim vào các huyệt đạo trên người của Mộc Bình theo một thứ tự vi diệu.

Mỗi lần hạ kim, nó lại truyền một chút chân khí vào bên trong cơ thể sư huynh mình.

Nói ra thì có vẻ lâu, kỳ thực với tốc độ của Tiểu Hắc, chỉ chưa đầy vài phút, toàn thân Mộc Bình đã như một con nhím xù lông.

Nguyên do là anh ta không thể tu chân nên nếu truyền chân khí trực tiếp sẽ không có tác dụng bằng phối hợp với châm cứu.

Tất nhiên, nếu tu vi của Tiểu Hắc cao hơn thì mọi việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Lúc này, khuôn mặt Mộc Bình đã không còn nhăn nhó, co giật do cơn đau truyền đến nữa mà anh ta đang cảm thấy một cỗ khí lực đang không ngừng thu nạp vào bên trong mỗi tế bào của mình.

Cảm giác này giống như một khối thuốc nổ đang được nhồi nhét lại, có chút sung sướng nhưng cũng không ít đau khổ.

Cứ như thế, Mộc Bình liền ngồi yên lặng cảm nhận biến hóa trong cơ thể như một lão tăng nhập định.

- Thành công rồi, lão tử cũng phải đi kiếm thứ gì bỏ bụng thôi.

Ôi, đói chết ta mất.

Cảm nhận thấy Mộc Bình không sai biệt lắm đã qua cơn nguy hiểm, Tiểu Hắc mới thở ra một hơi, xoa xoa cái bụng lép xẹp của mình.

Ba ngày luyện khí không ăn không ngủ, nó cảm giác cực kỳ tội lỗi với chút mỡ thừa mà mình đã dày công tích lũy.

Nghĩ vậy, tiểu tử này liền như một căn gió thoáng cái đã biến mất tăm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!