Chương 46: Kho Hàng Vạn Xuân Cửa Hiệu

- Mộc Bình hiền chất, không biết lão già này có thể giúp gì cho cháu?

Theo như lời Mộc Bình giới thiệu thì vị lão nhân này tên là Bạch Cát, cũng chính là chủ nhân của cửa hiệu Khai Xuân.

Trong hắc bạch lưỡng đạo, danh khí của ông ta cũng không nhỏ.

Mọi người thường tôn kính gọi ông ta bằng một tiếng Bạch lão.

- Bạch lão vẫn khỏe chứ? Gia gia cháu có gửi lời hỏi thăm đến người.

Không vội vàng, Mộc Bình tiến đến chào hỏi thi lễ với Bạch lão.

Hành động này của anh ta khiến cho chủ nhân của Vạn Xuân cửa hiệu tỏ ra hài lòng mà ngay cả Văn tiên sinh cũng âm thầm gật đầu.

- Haha thân già này cũng không biết có thể chống chọi được bao nhiêu năm nữa.

Nhớ thời còn trẻ, ta và lão Mộc cùng sau sát vai chiến đấu, thoáng cái đã qua nửa đời người.

Thật đáng hoài niệm a!

Trước khi bước vào con đường làm thương nghiệp, Bạch lão vốn xuất thân từ binh gia.

Ông cũng là chiến hữu vào sinh ra tử của Mộc Quốc Thái, tình nghĩa sâu đậm.

Nghe nói Mộc lão gia chủ còn từng cứu ông ta vài lần, nên giữa họ có thể gọi là sinh tử chi giao.

Ra hiệu cho người hầu của mình dâng lên một bình trà long tĩnh thượng hạng, bốn người ngồi vào bàn hàn huyên tâm sự một hồi lâu thì Mộc Bình mới lên tiếng nói ra yêu cầu của mình.

- Nguyên liệu để luyện chế binh khí sao? Để ta nhớ lại xem.

Hình như tuần vừa rồi trong cửa hàng của ta có nhập về một vài thứ khá hay ho.

Suy nghĩ một chút, Bạch lão bèn vỗ tay một cái.

Một vị trạc tuổi tứ tuần kính cẩn tiến vào trong phòng.

Hướng ba người Mộc Bình mỉm cười hòa ái, Bạch lão nói:

- Ta và gia gia của cháu tình như thủ túc, nên cháu cần gì cứ phóng tay mà lựa chọn, không cần ngại ngùng gì cả.

Đây là quản sự của ta, tên là Lý Tuất.

Ông ta sẽ hỗ trợ mọi người.

Kho hàng của cửa Hiệu Khai Xuân cũng không lớn lắm, chỉ vẻn vẹn bằng một diện tích của một cái bể bơi, thế nhưng những món hàng được đặt vào trong này đều là trân phẩm giá trị.

Dưới sự hướng dẫn của Lý quản sự, ba người Mộc Bình đã đến trước một khu vực chứa đầy các kim loại và khoáng thạch kỳ dị.

- Các vị cứ tự nhiên lựa chọn, nếu có gì thắc mắc gì xin cứ hỏi.

Vị quản sự này tác phong rất chuyên nghiệp, lại vô cùng nhiệt tình nhanh nhẹn khiến Mộc Bình rất tán thưởng.

Cảm tạ vị quản sự một câu, Mộc Bình liền nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Hắc bắt đầu tự do tìm kiếm.

Tiểu tử này gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng vẫn đứng yên tại chỗ ngó đông ngó tây không chịu di chuyển.

Đến khi Mộc Bình cảm thấy khó hiểu, định lên tiếng thì Tiểu Hắc lại bỗng dưng chạy vội về một góc.

Nó nhanh chóng ôm lấy một hòn đá to màu đen không biết cấu tạo từ gì lại có vẻ rất nặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!