Chương 45: Hắc Quận

Khu chợ đen Hắc Quận không quá xa, chỉ mất hơn một canh giờ lái xe là Mộc Bình và Tiểu Hắc có thể đến được.

Nhìn từ ngoài vào, khu vực này có thể nói là cực kỳ rộng lớn, đến mức một người có thể đi lạc cả ngày mà không tìm được đường ra là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Khác hắn với những con phố sạch sẽ, ngăn nắp ở Huyền Kinh, bên trong Hắc Quận chỉ có thể dùng một chữ loạn để hình dung.

Từ những gian hàng buôn bán lộn xộn trên vỉa hè cho đến các cửa hiệu lớn nhỏ không đồng nhất, từ những vị khách hàng ăn mặc sang trọng cho đến những kẻ rách nát, hoặc có bề ngoài y như tội phạm đều có thể bắt gặp ở nơi này.

Những tiếng trả giá, la ó liên tục được phát ra ở khắp bốn phương tám hướng, thỉnh thoảng người ta còn nghe được âm thanh đánh nhau nữa chứ.

Điểu đặc biệt là cho dù có chuyện gì xảy ra thì ở địa phương này không hề tìm thấy bóng dáng bất kỳ nhân viên an ninh hay cảnh sát nào.

Điều đó khiến cho người ta có cảm tưởng đây là một thế giới cách biệt với bên ngoài, một xã hội ngầm không hề có luật lệ gì cả.

Thu tất cả vào trong mắt, Tiểu Hắc mỉm cười nhàn nhạt, chẳng những không bài xích khung cảnh xung quanh mà còn có một chút thích thú.

Trong khi đó, Mộc Bình thì hơi cau mày, cẩn thận quan sát và sải bước đi rất nhanh.

Thái độ của hai sư huynh đệ này tương phản nhau như vậy chủ yếu là do xuất phát điểm của cả hai không giống nhau.

Từ bé Tiểu Hắc đã lớn lên ở khu ổ chuột nghèo khổ, nơi mà số phận của con người bị chính quyền cũng vứt bỏ không để tâm đến.

Ở nơi đó, mạng người không đáng tiền, sinh tử đều không có ai quản cả.

Do đó, khi đến nơi này, nó liền cảm giác thấy được chút thân quen, một cảm giác tự do tự tại.

Còn Mộc Bình lại là thiếu gia sinh trưởng trong gia tộc quân đội, từ bé đã được dạy dỗ cẩn thận.

Đối với anh ta, luật lệ là thứ giúp duy trì trị an và hòa bình của xã hội, nếu không có luật lệ thì đất nước sẽ thành ra như thế nào đây.

Thú vị thay hai con người tưởng như không cùng chí hướng đó lại đang cùng tiến bước, bọn họ cũng đã vô tình ảnh hưởng đến thế giới quan của đối phương mà không hề hay biết gì cả.

Nếu như trước đây, Tiểu Hắc rất vô tình, ích kỷ thì bây giờ tiểu tử này đã tốt bụng hơn không ít.

Kỳ thực bãn chất của nó không xấu, chỉ là thân bất do kỷ, luôn có xu hướng làm những việc có lợi cho mình để tự bảo vệ bản thân.

Còn cái tính cuồng dân tộc chủ nghĩa của Mộc Bình cũng đã phai nhạt đi ít nhiều, anh ta đã hiểu hơn về cái thế giới này, một nơi luật pháp chỉ có tác dụng ước thúc đối với người bình thường.

Còn đối với những thế lực khổng lồ hay những kẻ đến từ Chân Võ Môn thì chỉ có mạnh được yếu thua, muốn giảng đạo lý chính nghĩa gì đó thì cẩn phải có thực lực trước đã.

Càng đi sâu vào bên trong khu chợ đen, lượng người trên đường cũng bắt đầu thưa dần.

Tiểu Hắc có thể nhận ra những kẻ đi lại trong khu vực này đều có thân phận không đơn giản.

Nếu không phải là những tay giàu có mang đầy trang sức giá trị thì cũng là những kẻ ăn mặc khá lập dị, che khuất cả diện mạo.

Theo Mộc Bình giải thích thì càng gần trung tâm khu Vạn Kim, đồ vật buôn bán sẽ càng trân quý, đồng thời khách hàng cũng đều là những kẻ lắm tiền nhiều của mới có thể bước vào.

Nếu những kẻ trộm cắp dám lãng vãng ở đây, bọn chúng sẽ bị xử lí ngay lập tức.

- Sư huynh, cửa hàng ở nơi này nếu không một nghìn thì cũng vài trăm, chúng ta làm sao có thể ghé vào tất cả được?

Không có nhiều thời gian để dạo quanh cả một khu vực rộng lớn như thế này, Tiểu Hắc liền hướng Mộc Bình hỏi ý.

Nó xem ra vị sư huynh của mình từ đầu đến giờ vẫn không liếc mắt nhìn các cửa hàng trên đường một lần nào, rõ ràng là anh ta đã có chủ ý sẵn ở trong lòng.

Đúng như Tiểu Hắc suy đoán, Mộc Bình khẽ gật đầu đáp:

- Chợ đen Hắc Quận có hơn nghìn cửa hàng các loại, đa số chỉ là hàng thứ phẩm hoặc chút kỳ vật không đáng giá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!