Nhìn cảnh tượng máu me trong phòng, Mộc Bình sợ hãi nhảy lên hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy sư đệ? Đám người này là ai?
Vừa mới chiến đấu xong, lại vận công đẩy thuốc mê ra khỏi người Mộc Bình và Đại Hắc, Tiểu Hắc đang ngồi điều tức lại.
Nó khẽ thở ra một hơi rồi đáp:
- Bọn chúng đã thiết kế sẵn mê hương để đầu độc chúng ta.
Cũng may đệ lanh trí nên mới thoát được.
Những tên này chính là chủ mưu, bọn chúng định giết hết chúng ta.
Xui cho chúng lại gặp phải Tiểu Hắc ca tài sắc song toàn, nên tất cả đều bị đệ hạ gục.
Còn gã cầm đầu thì đệ giữ lại để tra khảo, hình như hắn ta có nhắc đến những người từng đến đây.
Rất có thể là người của Phi Ưng mà chúng ta đang tìm kiếm.
Việc còn lại Tiểu Hắc giao lại cho Mộc Bình, nó không thích công việc tra khảo người khác.
Tiểu tử này dắt theo Đại Hắc ra khỏi phòng tìm tên chủ nhà trọ tiện thể lục lọi nhà bếp kiếm thức ăn một phen.
Vừa bước ra ngoài hậu viện, Tiểu Hắc đã thấy gã chủ họ Lâm đang đứng đợi ở một góc sân.
Xem ra tên này vẫn chưa hay biết đám người bên trong đã bị xử lý toàn bộ.
Nhìn thấy đứa trẻ đi cùng với nam thanh niên lúc sớm bình yên không chút sứt mẻ gì, lại còn hướng bản thân gã mỉm cười có chút mỉa mai, tên chủ nhà trọ đánh thót một cái, mồ hôi đổ đầy trán.
Cố nặn ra một nụ cười, gã ta vội vàng hỏi thăm:
- Khách nhân, sao đêm hôm khuya khoắt lại ra ngoài, không biết cậu có cần gì không?
- Việc cần lão giúp thì không.
Có điều ông cần trả lời cho tôi chuyện bốn tên áo đen đột nhập vào phòng là như thế nào hả?
Giọng điệu có chút bất thiện, Tiểu Hắc vẫn thong thả tiến tới ép lão chủ nhà trọ vô thức lùi lại vài bước.
- Bốn tên áo đen nào? Tôi không biết gì cả.
Cố gắng chống chế, tay của gã ta đã run rẩy, cái thớ thịt mỡ trên người cũng đong đưa không ngừng.
- Hắc hắc, xem ra lão chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Vậy thì lão cũng nên xuống dưới âm phủ để hội ngộ với bốn tên kia thôi.
Giả vờ vung tay lên, Tiểu Hắc nở ra một nụ cười tàn nhẫn.
Nghe đến bốn tên áo đen đều đã bị giết, chút hi vọng cuối cùng của lão chủ liền bị đánh tan, lão vội quỳ xuống khóc lóc van xin:
- Xin cậu hãy tha cho tôi, tôi còn vợ nhỏ con thơ.
Chẳng qua bị bọn người kia uy hiếp nên tôi mới phải tiếp tay cho bọn chúng.
Lời thoại không khác gì mấy bộ phim kinh điển, Tiểu Hắc lười biếng nhìn lão ta dùng hết khả năng diễn xuất của mình để cầu khẩn.
Đến khi lão ta mệt mỏi thở hồng hộc, nó mới cười nhạt nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!