Chương 30: Thoát Thân An Toàn

"Tham là đại kỵ của đạo tặc, sinh tử một đường, nhất niệm sai lầm, thân tử đạo tiêu"

Đạo tặc tâm huyết bút ký

- Vô Ảnh Diệp Thanh Hàn

Quả thật cuộc chiến giữa Hồ Bính và Lý Vương Triều đúng là không cùng đẳng cấp khi mà chỉ chưa đầy chục hiệp họ Lý đã bị chém đứt một chân, cả người loang lổ vết thương.

Gã Hồ Bính quá gian xảo, đợi đến khi đối thủ không còn đề phòng thì hắn ta mới bùng nổ thực lực huyền cấp của mình ra.

Cảm nhận mùi vị tử vong đến gần, vị thủ tướng của nước Yên cười chua chát:

- Vốn nghĩ mười năm trước thiên ý cho ta giữ lại một mạng, liền có thể đông sơn tái khởi, phong phân nửa đời còn lại.

Hóa ra số phận đã sắp đặt sẵn thì có trốn đến chân trời vẫn không thoát được.

Thắng làm vua, thua làm giặc, ngươi cứ ra tay đi.

- Thật là nhàm chán.

Không ngờ khi sắp chết ngươi lại có thể giữ lại chút cốt khí như vậy.

Ta cứ ngỡ ngươi sẽ vô cùng phẫn uất khi phát hiện ra thực lực chân chính mình tự hào lại chỉ là con kiến trong mắt của kẻ khác thôi chứ.

Thôi được, ta cũng không làm khó ngươi, yên tâm mà đầu thai đi.

Dứt lời, Hồ Bính khẽ vung kiếm kết liễu cuộc đời của một trong những nhân vật phong vân ở Yên quốc.

Lý Vương Triều không chống trả, không gào thét chửi bới thì hắn cũng không còn vui thú gì để hành hạ đối phương nữa cả.

Tiếp theo, hắn ta ung dung bước đến bên Thật nhất Tương Qua tập trung ngắm nhìn say sưa, giống như đang đắm chìm trong một kiệt tác.

Thấy cảnh này, Tiểu Hắc có chút khó hiểu.

Song do bản thân tu tiên đạo, nó liền mẫn cảm nhận ra một tia sát khí cực kỳ mỏng manh phát ra từ phía Hồ Bính.

Biết có chuyện không ổn, Tiểu Hắc vội vàng dùng Ngự Phong Thuật lách qua một bên ngay khi một bóng người nhanh như chớp xuất hiện đánh thẳng vào vị trí cũ mà nó vừa đứng.

- Ồ

- Hừ

Ngay lập tức, hai người đồng loạt thốt lên hai tiếng biểu cảm trái ngược nhau.

Biết rõ ẩn thân thuật không có tác dụng, Tiểu Hắc liền hiện thân với một vết chém sâu đến tận xương ngay cánh tay trái của mình.

Cũng may là nó có thể vận dụng linh lực khiến cho máu ngừng chảy, nếu không thì sẽ rắc rối hơn nhiều.

Đánh lén bất thành, Hồ Bính sững sờ nhìn đứa trẻ vừa mới xuất hiện trước mặt hắn.

Mãi một hồi sau, hắn ta mới cất tiếng:

- Không ngờ kẻ có bản lĩnh ẩn nấp cao minh lại chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa.

Thật đúng là nhân tài xuất thiếu niên.

Tiếc là ngươi không nên đến nơi này.

Làm ra vẻ có chút nuối tiếc, Hồ Bính khẽ thở dài một hơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!