Chương 12: Người của Tra gia

- Thần thức đúng thật là kỳ diệu, ta có thể đọc hết một quyển sách nhanh gấp mấy chục lần người thường.

Ngoài trừ khả năng phóng thích thần thức để quan sát, Tiểu Hắc còn phát hiện ra tác dụng đọc nhớ của thần thức vô cùng biến thái. Cho dù nó có tự phụ mình thông minh sáng dạ thì đọc một quyển sách cũng cần vài giờ đồng hồ, trong khi sử dụng thần thức thì một trang sách nó chỉ cần liếc qua là có thể nhớ được. Tính ra một quyển sách vài trăm trang, Tiểu Hắc chỉ cần chưa đến nửa giờ là đọc xong, mà lại còn có thể nhớ chính xác không quên chữ nào nữa chứ.

Cứ như thể toàn bộ quyển sách được sao chép vào trong não của nó vậy.

"Khặc khặc, tốc độ còn thua cả rùa bó đó mà gọi là nhanh sao? Khi ngươi đạt đến cảnh giới cao hơn thì chỉ cần một tia thần thức lướt qua cũng có thể nhớ được nội dung của vạn quyển sách trong chớp mắt. Dĩ nhiên là đối với loại văn tự do tu tiên giả dùng linh lực khắc lên thì lại là vấn đề khác."

Diệp Thanh Hàn cười to, có chút khinh thị nói. Lão không hiểu rằng đối với một người chưa từng có khái niệm tu tiên như Tiểu Hắc, bản lĩnh hiện tại đã khiến nó vui vẻ như lượm được vàng rồi.

- Tiểu tử, ngươi đang làm gì đó?

Đã gần một tháng trôi qua, cuối cùng thì giọng nói quen thuộc của Mộc Bình cũng vang lên bên ngoài phòng của Tiểu Hắc. Xem ra anh chàng này có việc bận nên mới biến mất thời gian lâu như vậy.

- Gâu gâu

Đại Hắc đang lười nhác nằm lim dim vừa nghe tiếng Mộc Bình liền sủa lớn vẫy đuôi mừng rỡ. Ngay sau đó, bóng dáng cả ba người bước vào bên trong phòng của Tiểu Hắc, bao gồm hai nam một nữ.

- Ông chú mà không đến tìm thì chắc tôi mốc meo mất. Tôi đang nhàm chán đến phát sầu đây.

Ngày nào cũng bị ép tu luyện đến than trời trách đất, Mộc Bình xuất hiện đúng là trời hạn ban mưa rào. Tiểu Hắc hận không thể bay đến ôm hôn anh ta một cái. Cuối cùng cũng có người để có thể dắt nó đi chơi một vòng cho khây khỏa rồi.

- Ta có một chút việc nên không thể gặp người khác. Hiện tại thì mọi thứ đã xong xuôi rồi. Tiểu tử ngươi cũng biết chán sao? Ta cứ tưởng ngoài ăn với ngủ ra ngươi không còn sở thích gì khác nữa chứ.

Vẫn là kiểu nói châm chọc qua lại giữa hai người như trước, có điều hôm nay giọng điệu của Mộc Bình tỏ ra có chút vui vẻ.

"Khặc khặc, không ngờ Khai Cơ Quả bị ngươi trộm đi hết mà tên thanh niên này lại còn có dự trữ để phục dụng. Cả ba người trước mặt ngươi đều ăn một quả Khai Cơ, dược lực tuy họ đã hấp thu gần hết nhưng ta vẫn cảm nhận được. Xem ra hai tuần tên họ Mộc này không tìm ngươi chính là bận luyện hóa dược lực của Khai Cơ Quả. Đáng tiếc, khặc khặc. Cả ba người đều không có linh căn, ăn linh quả cũng chỉ có tác dụng thúc giục tiềm năng cơ thể phát triển mạnh mẽ hơn người thường mà thôi."

Thì ra là vậy. Trong lòng Tiểu Hắc chợt minh bạch vì sao hôm nay nó lại cảm giác thấy Mộc Bình có chút biến hóa khác biệt.

- Bình ca, đứa bé này trông thật lanh lợi đáng yêu. Sao anh lại an hiếp con nít như thế chứ?

Cô gái đi chung với Mộc Bình lên tiếng. Cô nàng này bề ngoài còn rất trẻ, chắc chỉ khoảng độ mười tám đến hai mươi.

- Ánh Tuyết, em không biết đó thôi. Tiểu tử này vô cùng giảo hoạt, ta đây còn nhiều lần ăn phải trái đắng đấy.

Mộc Bình lắc đầu ngầy ngậy, theo anh ta Tiểu Hắc mà đáng yêu thì trên đời này không có đứa trẻ xấu xa rồi.

Hóa ra hai người đi chung với Mộc Bình tên là Mộc Ánh Tuyết và Mộc Lam, họ đều là con của người chú thứ tư của Mộc Bình Mộc Kỳ Dân. Lần này, Mộc lão gia chủ vì chuyện linh quả bị mất trộm đã phải bỏ không ít đại giới để đổi lấy vài quả Phượng Hoàng đem về cho đám đồ tôn của mình phục dụng. Dù sao so với của cải thì tiền đố của con cháu Mộc gia vẫn là quan trọng nhất. "

- Haha đệ cũng thấy anh Bình hơi quá lời rồi. Một đứa trẻ con thì có thể làm gì được cơ chứ?

Mộc Lam cũng cho rằng Mộc Bình đang làm quá lên. Vì việc của Tiểu Hắc chỉ có Mộc Quốc Thái và phụ mẫu Mộc Bình biết nên người khác chỉ xem Tiểu Hắc là đứa trẻ bình thường mà thôi.

Không muốn tranh cãi vấn đề Tiểu Hắc nữa, Mộc Bình dắt nó cùng Đại Hắc và hai đứa em của mình ra ngoài đi dạo một vòng Huyền Kinh. Bọn họ vừa mới trải qua hai tuần luyện hóa quả Phượng Hoàng, không được ra khỏi phòng. Bây giờ chính là cơ hội để đi chơi một bữa cho ra trò.

Thời tiết ở thủ đô nước Yên đã vào thu, khí trời lành lạnh khiến con người ta cảm thấy thoải mái, người đi chơi trên đường cũng đông đúc hơn. Đám người Mộc Bình lựa chọn đi ăn lẩu đầu cá ở một nhà hàng nằm sát đại học Huyền Kinh, nơi Mộc Ánh Tuyết đang theo học.

- Chà, quán ăn này chắc tay nghề đầu bếp rất được. Xem người ta xếp hàng dài thế này.

Vốn không phải dân sành ăn, Mộc Bình thường không hay đi đến những quán ăn đang nổi tiếng. Khi thấy một hàng người đợi dài cả chục mét, anh ta liền tỏ ra có chút hiếu kỳ.

- Hôm nay như vậy là vắng rồi. Có hôm em và đám bạn ở ký túc xá nữ phải đợi đến hai giờ đồng hồ mới có chỗ ngồi đấy.

Mộc Ánh Tuyết ngoại trừ bề ngoài xinh đẹp, cái mũi rất cao và mái tóc dài, tính cách cô ta cũng vô cùng hoạt bát, dễ gần. Dù là con cháu của thế gia vọng tộc nhưng ba anh em này đều rất giản dị, không hề có chút ra vẻ nào.

Sau hơn nửa tiếng chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt đám người Mộc Bình, bọn họ gọi ngay một nồi lẩu đầu cá lớn đặc biệt, còn thêm vài món ăn khác nữa. Phải công nhận tài nấu nướng của quán ăn này không tệ, hương vị của thịt cá hòa quyện với nước sốt đặc chế của quán tạo ra một hương vị không chê vào đâu được. Bốn người trò chuyện hết sức vui vẻ, giống như hình ảnh những cô cậu sinh viên đang tụ thành nhóm với nhau ở những bàn khác.

Do quán rất đông khách, Mộc Bình cũng không quá chú ý đến người khác nên anh ta không phát hiện ra có một nhóm bốn người đi vào quán. Công bằng mà nói dù cho có tập trung thì anh ta cũng chưa chắc nhận ra được sự khác biệt của họ vì hiện tại trong quán ăn quá ồn ào. Tiếc cho bốn gã kia là trong nhóm người của Mộc Bình lại có Tiểu Hắc, mà trên người Tiểu Hắc lại có đại lão Diệp Thanh Hàn tu chân giả chân chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!