Chương 8: (Vô Đề)

Ba ngày sau 

Chúng Thành.

Sau ba ngày phi hành không ngừng nghỉ, hai con Liệp Không Ưng cuối cùng cũng chậm rãi hạ cánh xuống.

Khi Vân Nhàn vừa nhảy khỏi lưng con chim lớn, chiếc áo khoác màu sặc sỡ phấp phới sau lưng, Liệp Không Ưng dịu dàng đưa cổ lông mềm mượt cọ nhẹ vào má nàng như một lời tạm biệt đầy thân thiết.

Mộ Thanh cũng vừa nhảy xuống từ con chim bên cạnh, vội vã đưa cho cả hai con linh thú vài miếng thịt khô để hồi sức. Sau đó, ông ngẩng đầu lên, thở phào một hơi:

"Cuối cùng cũng đến rồi."

Trong giọng nói vẫn mang theo chút mỏi mệt rã rời, sau chuyến hành trình dài.

Vân Nhàn và Kiều Linh San cũng cùng ngẩng đầu, nhìn lên thành thị rộng lớn trước mặt họ.

Trước mặt họ là một tòa thành cổ to lớn đến mức như muốn che lấp cả bầu trời. Hai bên cổng thành vẫn còn sót lại những tháp canh từ hàng trăm năm trước, dù đá đã bị bào mòn theo thời gian, rêu xanh bong tróc từng mảng, các loại vũ khí cũng không còn được đặt trên đó nữa, nhưng khí thế uy nghiêm thì không hề suy giảm, ngược lại càng khiến người ta không dám coi thường.

Ngay gần cổng thành thôi, đã có hai luồng khí tức mạnh mẽ thuộc cảnh giới Xuất Khiếu kỳ ẩn hiện, lười biếng đi qua đi lại giữa đám đông, khiến người xung quanh cũng phải dè chừng.

Kiều Linh San chưa từng thấy kiến trúc nào hoành tráng như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc và ngỡ ngàng. Nhưng nàng lại không muốn để lộ vẻ quê mùa làm mất mặt Kiếm Các, nên cố nuốt hết cảm xúc vào trong. Cùng lúc đó, bên tai lại vang lên giọng nói lười biếng quen thuộc của Vân Nhàn:

"Oa! Nhiều người thật đó nha!"

Kiều Linh San: "……"

Phía sau, Phong Diệp của Cầm Phường đang thở hồng hộc chạy tới, ôm chặt lấy túi đàn, thở không ra hơi:

"Chờ… chờ với… đừng đi nhanh thế…"

Cầm Phường đúng là không có chút nể mặt nào. Mộ Thanh đã phải đích thân đi thương lượng cả nửa ngày, mà chưởng môn của bọn họ cũng chỉ chịu nhượng bộ một chút, cho phép Phong Diệp mang theo một trong bảy cây đàn quý nhất của tông môn đi theo. Nghe nói cây đàn đó là pháp bảo cực mạnh: không chỉ có âm thanh hay, không dễ hỏng, bền bỉ dai dẳng, mà còn có thể… gọi mưa.

Ha ha… nghe thật là "vi diệu" quá mức.

"Đồ đạc mang đủ cả rồi chứ?" Mộ Thanh người mà lần gần nhất đến Chúng Thành đã là chuyện của hai mươi năm trước. Lúc này cũng hơi xúc động, hít sâu một hơi rồi giơ tay ra hiệu cả nhóm đi theo:

"Đi thôi, giữ kỹ giấy thông hành, đừng để người khác tiện tay móc mất."

Chúng Thành, nằm ở trung tâm của Tứ Giới, là nơi địa thế đặc biệt được trời ưu ái. Hàng trăm năm trước, bốn giới từng vì quyền sở hữu thành này mà đánh nhau dữ dội, đổ máu, đổ nước mắt, cãi nhau không ngớt. Cuối cùng, Tiên Thiên Thần Nữ không thể chịu nổi nữa, giáng chỉ lập thành phố này là lãnh thổ trung lập, đặt tên là "Chúng Thành" thành phố của tất cả mọi người.

Vân Nhàn thầm nghĩ cái tên này nghe hơi tùy tiện, chắc người khác cũng cảm thấy thế, nhưng không ai nói gì, nên nàng cũng giữ im lặng.

Qua nhiều thế hệ, Chúng Thành đã trở nên cực kỳ phức tạp: môn phái, chủng tộc, thế lực đủ loại, kể không xuể. Nếu bạn là đệ tử của một đại tông môn, chỉ cần ra đường mua một thanh kiếm cũng có thể đụng ngay ba kẻ thù không đội trời chung. Nhưng cũng vì thế mà nơi đây hình thành những quy tắc "sống chung" lạ lùng mà ai cũng phải tuân theo:

Có thù thì báo, nhưng tuyệt đối không liên lụy hậu duệ. Mối thù kết thúc là chấm dứt, không kéo dài đời sau.

Tất cả mọi người đều bình đẳng: người, yêu, ma tất cả đều như nhau. Cấm kỳ thị chủng tộc, cấm ăn thịt lẫn nhau.

Nếu có tiền, hai điều trên… coi như không tồn tại.

Cho nên, với hậu thuẫn của Tức Mặc Xu, nàng hoàn toàn có thể "ngang nhiên đi lại" trong Chúng Thành. Dù Ma giáo ở đâu cũng bị ghét bỏ, nhưng ở đây? Ai quan tâm!

Vân Nhàn thong thả bước theo một con yêu thú hình sói có cái đuôi to, đi vào trạm kiểm soát ở cổng thành. Nàng đưa giấy thông hành cho thủ vệ. Gã thủ vệ liếc mắt nhìn khuôn mặt nàng, rồi đánh giá từ đầu đến chân.

"Ngươi là kiếm tu từ Đông Giới à?" Giọng hắn pha chút cảm khái. "Lâu lắm rồi không gặp."

"Kiếm tu hiếm lắm sao?" Vân Nhàn thoải mái đáp lời. "Ta tưởng nhiều chứ?"

"Không hẳn hiếm," thủ vệ cười khan, "chỉ là… mấy năm nay, nhiều kiếm tu không đủ giỏi để sinh sống bằng nghề chính nên đều học thêm nghề phụ: xem bói, chơi đàn, đánh bạc, múa lửa… đủ kiểu. Sau họ phát hiện mấy nghề đó còn dễ kiếm cơm hơn cầm kiếm, nên phần lớn đã bỏ nghề."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!