Chương 77: (Vô Đề)

Ngay Liễu Xương là Lê Phái và Minh Quang đại sư cũng đuổi tới nơi. Không nhiều lời, cả hai lập tức xông lên cứu nhà .

Hiện tại tình hình quá tệ. Tiết Linh Tú chỉ thương nhẹ, duy chỉ một vết sâu hơn là lúc liều lao xuống vực kéo Vân Nhàn lên, của Đao Tông vung đao trúng . dù là , chỉ cần xử lý sơ qua là . Lê Phái lúc chạy đến vẫn còn thấp thỏm yên, nào ngờ đỡ dậy nắm ngay cánh tay của .

Tiết Linh Tú khàn giọng hỏi: "Tam tỷ, ?"

Lê Phái nhíu mày: "Chậm thêm một chút là ngươi ngã chổng vó ."

"……"

Minh Quang đại sư thì bước nhanh đến phía Phật Hương. Kỳ Chấp Nghiệp ban đầu còn vắt vẻo như chẳng chuyện gì, nhưng khi thấy sư phụ nhà lao tới như một trận gió lốc, chợt nhớ điều gì đó, vội vàng nhặt cây Đông Cực pháp trượng ném bừa đất, khom : "Sư phụ."

Minh Quang đại sư lời nào, chỉ từ trong n.g.ự. c lấy một món pháp khí giống như kim cương xử, đưa qua. Kỳ Chấp Nghiệp theo phản xạ rụt cổ, nhưng khi kỹ thì mới phát hiện đây là pháp khí chuyên dùng cho Đại sư . Hắn mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "……"

Nam Cung Tư Uyển

May mà Vân Nhàn thấy cảnh . Nếu nàng thể nào cũng châm chọc một câu cho xem.

Kỳ Chấp Nghiệp đầu lên sườn núi nơi Vân Nhàn vẫn đang tựa vai Túc Trì, nhắm mắt bất tỉnh. Gương mặt nàng trắng bệch còn giọt máu, tay trái thì chẳng còn nguyên vẹn, da tróc thịt bong, m.á. u nhỏ từng giọt từng giọt lên tảng đá chân, khiến cả mảng rêu xanh nhuộm đỏ.

Tiêu Vu dẫn đến, hiện đang giúp nàng trị thương, sắc mặt nghiêm trọng từng thấy.

Vân Nhàn thê thảm, nhưng vẫn là gì so với một khác.

Liễu Thế gục một bên, bụng c.h.é. m ngang, khí huyết trào như suối. Hào quang từ đan điền vẫn lập loè nhưng yếu ớt dần. Kim đan vốn dày công tu luyện bao năm nghiền nát , mà hiện tại, thậm chí chẳng còn cơ hội vá .

Nửa canh giờ nữa thôi, sẽ trở thành một phế nhân chút tu vi.

Người từng kiêu ngạo phong quang một thời, giờ phút chỉ còn tro tàn. Chắc hẳn Liễu Xương cũng rõ kết cục , bởi lão hề vội cứu đứa cháu nội mất hết tương lai , mà lửa giận ngập trời, gương mặt già nua nổi gân xanh, hoa văn da run bần bật vì phẫn nộ tột cùng. Lão nghiến răng, giọng khàn đặc gào lên:

"Phế hết tu vi! Đây là chuyện mà Kiếm Các các ngươi ?!"

Chủ soái ngã, bí cảnh sụp đổ, trời đất xoay chuyển. Mọi trong chớp mắt đưa trở bên trong vòng pháp của Chúng Thành. Bốn phía là đầu chen chúc, tất cả đều ngơ ngác, rõ chuyện gì xảy .

Kiếm nỏ kéo căng, ánh lửa rực trời.

Không khí căng như dây đàn, như thể một lời hợp là lao đánh thật!

Thật thì… ai cũng cảm thấy khó mà tin nổi những gì xảy .

Một xoay chuyển cục diện chiến trường, đây là chuyện từng trong suốt bao trận đại chiến giữa các giới!

Ai cũng kiếm tu chiến lực khủng khiếp, nhưng chiêu của nàng, vượt xa khỏi khái niệm "mạnh", đó là sức mạnh chấn động cả trời đất!

Nếu nàng bản lĩnh một diệt trọn đội hình Đao Tông, ban đầu còn cần gì tránh né, ẩn nhẫn?

Vân Nhàn… thật sự cường đại đến thế ?

ngẫm thì, nàng bao giờ để lộ át chủ bài, thậm chí còn cố ý tung sương mù đánh lạc hướng. Không tay thì thôi, tay liền kinh khiếp vía. Vân Nhàn quả thật sâu lường , ngay cả Kiếm Các cũng . Đám tưởng chừng lười biếng nghiêm túc , thể đều là ngụy trang để giấu tai mắt thiên hạ!

"Thế nào? Chịu thua nổi thì kêu ?"

Tiêu Vu bước lên nửa bước, ánh mắt lạnh lẽo:

"Lúc Đao Tông các ngươi truy g.i.ế. c khác thì , đến khi khác phản kích thì cho? Giờ đến ăn vạ mà cũng quang minh chính đại thế ? Liễu Thế ngã , cả nhà các ngươi phiên đến thương?"

Một nữ kiếm tu đeo kiếm lưng, gương mặt giống Vân Nhàn nhưng sắc sảo và sắc bén hơn mấy phần, nhướng mày thẳng:

"Chẳng chính ngươi quy tắc lúc bắt đầu đại chiến ? Giờ thua đổi luật? Ngươi sống thêm mấy chục năm chỉ để da mặt dày hơn đấy ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!