Chương 75: (Vô Đề)

Khói độc vừa tan, cả chiến trường lập tức nổ tung như chảo dầu sôi.

Mọi người đều sửng sốt đến không thốt nên lời, rõ ràng mới một khắc trước còn hỗn loạn vô cùng, vậy mà giờ đây, cục diện đã nghiêng hẳn về phía Đao Tông, khiến ai nấy không khỏi kinh ngạc.

"Chẳng lẽ việc Liễu Thế cố ý đến muộn là đã nằm trong tính toán? Là hắn biết trước hay đơn giản chỉ đi nước cờ cao hơn người?"

"Nhưng hắn có thể liệu được là Vân Nhàn sẽ bị đánh bay sao? Chỉ có thể nói là ngốc có ngốc phúc. Gọi là vận may, trách ai được!"

"Ma giáo đúng là địch nhân của tam giới! Sau vụ này e rằng đối đầu càng lớn hơn nữa. Bí cảnh tập trung biết bao thiên tài các giới, bây giờ toàn bộ gần như mất mạng. Nếu bị yêu thú nuốt thì thôi, đằng này lại c.h.ế. t trong tay Ma giáo… chuyện này sao có thể nhịn cho qua?"

"Tại sao Đao Tông lại "hên" như thế? Lượm luôn phần thắng? Chẳng lẽ… họ thực sự…"

"Nhìn kỹ lại đi, trong đám sương mù dày đặc đó, đệ tử Đao Tông c.h.ế. t cũng có mấy người, không thể nào có kẻ điên đến nỗi hạ sát luôn cả người một nhà, nhất là những kẻ đạt tới Kim Đan!"

"Nghĩ tới lần này lại để Bắc Giới giành giải nhất… Haiz."

Trên đài giám sát, bầu không khí đã hoàn toàn yên lặng.

Mọi người nín thở, không ai lên tiếng.

Chỉ có Liễu Xương, gương mặt đang từ từ co giật.

Hắn nhìn thấy rõ ràng cháu trai mình trong hình chiếu thạch: vẻ mặt đầy đắc ý, kiêu căng, kiêu ngạo đến cực điểm. Nhưng rất nhanh, như có gì đó lóe lên trong đầu, hắn lập tức siết chặt tay, trong mắt nổi đầy tia máu.

Liễu Xương nghiến răng gần như bật máu.

Hồ đồ! Hắn hồ đồ đến mức này sao?!

Dựa vào đầu óc của Liễu Thế, hắn tuyệt đối không thể tự nghĩ ra được loại kế hoạch ngoan độc không để lại đường lui này. Mà cha hắn, tên vô dụng Liễu Phỉ Nhiên, lại càng không có năng lực ấy.

Loại thủ đoạn độc địa thế này, xưa nay chỉ có Liễu Hân mới làm được!

Mấy năm gần đây, quyền lực trong Đao Tông đã dần dần rơi khỏi tay ông ta, ông cũng mơ hồ nhận ra dã tâm của Liễu Hân càng lúc càng bành trướng, nhưng nghĩ rằng y vẫn làm vì lợi ích tông môn nên tạm thời mắt nhắm mắt mở.

Nhưng đến giờ cả Ma giáo cũng dám cấu kết?

Ma giáo đã khiến bao nhiêu người trong chính đạo phải bỏ mạng, mà Liễu Hân vẫn dám làm chuyện này? Chẳng khác nào đối đầu trực diện với cả tam giới!

Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài...

Không được! Tuyệt đối không thể để lộ!

Liễu Xương siết chặt hàm răng, khóe miệng run rẩy, trong lòng đã đưa ra quyết định, dù thế nào, tuyệt đối không thể để người khác biết!

Trong khi đó, không ai chú ý, ghế giám sát của Đông Giới đã đổi người.

Giờ đây là Tiêu Vu ngồi trên chỗ của Túc Trì, thần sắc lạnh lùng như băng.

Túc Trì đứng một bên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hình ảnh Vân Nhàn trong thạch chiếu, thấp giọng nói:

"Sư nương, con nghi là…"

"Không cần nghi ngờ," Tiêu Vu cắt lời, mặt không cảm xúc, "Con nghi gì, ta cũng nghi cái đó. Cho nên tám phần là thật. Chỉ tiếc chúng ta chưa có chứng cứ."

Bà bề ngoài điềm tĩnh, nhưng lòng như lửa đốt. Người mẹ nào chẳng một lòng vì con, sao bà không lo lắng?

"Nhàn Nhi mà có chuyện gì ta không ngại để toàn bộ đám người Đao Tông xuống dưới bồi con bé chơi mạt chược."

Ngay từ khi đồng ý cho Vân Nhàn tham gia Tứ Phương đại chiến, bà đã biết sẽ có nguy hiểm. Nhưng như vậy không có nghĩa là loại thủ đoạn bẩn thỉu này bà có thể chấp nhận!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!