Chương 7: (Vô Đề)

Dưới ánh mắt chăm chú của sáu vị kiếm linh, Vân Nhàn nhẹ nhàng vượt qua ải khó khăn nhất một cách ung dung, vui vẻ.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia, giọng nói kỳ quặc từ một sinh vật nào đó vẫn tiếp tục vang lên:

"Ở đâu nha… Ta ở đây nha…"

Nàng cảnh giác, đưa đầu ngón tay chạm vào chuôi kiếm, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.

Dựa vào âm thanh, có vẻ đó là một loại ma vật có chỉ số thông minh không cao.

Nhưng trong thông tin mà nàng thu thập được, chưa từng nhắc tới việc trong Đao Kiếm Chi Cảnh lại có ma vật tồn tại.

Chẳng lẽ tình báo có sai sót?

Tuy nhiên, tiếng động kia nghe vẫn còn rất xa, cũng không có dấu hiệu gì là đang tấn công hay nguy hiểm, nên Vân Nhàn quyết định tạm thời bỏ qua, tiếp tục thong thả bước về phía trước.

Chưa đi được năm bước, một luồng kiếm khí sắc bén như tia chớp đột ngột lao về phía Vân Nhàn. Nàng theo phản xạ rút kiếm chắn lại. Khi thân kiếm chạm vào luồng khí, cả người nàng bị chấn động mạnh, tay cũng run lên.

Cuộc khảo nghiệm thực sự đã chính thức bắt đầu.

Mỗi lối vào bí cảnh là khác nhau, con đường đi cũng không giống nhau. Những gì gặp phải trên đường đều thay đổi tùy theo từng người, nên vận may cũng được xem là một phần thực lực. Tất nhiên, nếu bản thân đủ mạnh, thì có hay không gặp may cũng chẳng còn quan trọng.

Vân Nhàn từ nhỏ đã nổi tiếng là… tay xui xẻo. Bốc thăm mười lần thì cả mười lần đều trượt giải "Đại Cát", nên nàng cũng nghĩ mình vào bí cảnh lần này sẽ không gặp may gì. Thế nhưng, kết quả lại vượt ngoài dự đoán. Cả đoạn đường trôi qua suôn sẻ đến mức nàng còn cảm thấy khó tin.

"Các tiền bối," Vân Nhàn nghi ngờ lên tiếng, "có phải là mấy người đang ngầm giúp ta không?"

Dù thế nào thì cũng đâu cần dọn đường rõ ràng như vậy.

Âm thanh vọng lại trong hang đá trống rỗng, ngoài ra chẳng có ai trả lời. Có vẻ không phải họ giúp.

Nàng tiếp tục tiến bước.

Lại một luồng kiếm khí nữa lao đến. Vân Nhàn nâng kiếm lên đỡ, nhưng cánh tay phải vốn luôn căng thẳng giờ đã bắt đầu đau âm ỉ. Trước mắt vẫn là một con đường nhàm chán, đơn điệu, sáng chói đến mức lóa mắt, nhưng nàng không thấy khó chịu gì. Nàng thậm chí còn thấy mình chịu được khá tốt.

Trước đây, lúc vừa xuyên tới thế giới này, Vân Nhàn còn chẳng thể cử động, không nói được, quanh năm sống trong bệnh tật. Sau này cầm đến thanh kiếm, mục đích ban đầu của nàng chỉ là để rèn luyện thân thể. Nàng chưa bao giờ có khát khao mạnh mẽ gì, cũng chẳng thể gọi là có chí tiến thủ.

Nhưng hiện giờ, lý do cầm kiếm của nàng đã khác. Thanh kiếm nàng mang trên người giờ gánh cả trách nhiệm lẫn quyết tâm. Tư chất của nàng trong Kiếm Các có thể xem là không tệ, nhưng ra thế giới rộng lớn bên ngoài, thiên tài nhiều không đếm xuể, nàng lại có thể tính là gì?

Vân Nhàn bỗng dưng cảm thấy một trận buồn bã mơ hồ.

Dù nàng có cố gắng bao nhiêu, khát vọng thay đổi mạnh mẽ đến đâu, thì trong thế giới bao la này, nàng vẫn chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, một sinh vật yếu ớt chẳng đủ sức chống lại vận mệnh cuồng phong vũ bão… Ơ? Không đúng? Sao lại nghĩ như vậy?

Vân Nhàn rùng mình, lập tức nhận ra điểm bất thường.

Tự dưng lại nghĩ mình không phải thiên tài là sao? Nếu thật sự bình chọn top thiên tài kiếm giả hiện tại thì ngay cả Túc Trì cũng chỉ hơn nàng một chút thôi mà?

Ngay khoảnh khắc ý nghĩ ấy xuất hiện, tầm nhìn của nàng bỗng trở nên sáng rõ. Những cảm xúc tiêu cực ban nãy liền biến mất như chưa từng tồn tại.

Vân Nhàn: "……"

Hảo gia hỏa, vậy mà còn có công kích tinh thần! Đúng là xem thường các ngươi rồi!

Chắc mấy vị kiếm linh chuyên phụ trách "gây nhiễu" không ngờ được rằng Vân Nhàn lại có tâm lý vững như tường đồng vách sắt, mặt dày đến mức đỡ không nổi. Còn chưa kịp tung chiêu đã bị nàng ung dung vượt qua, đi thẳng tới đoạn cuối, nơi có một bức tường đá, bên cạnh đó đặt một thanh tiểu kiếm.

Trong khung cảnh đơn điệu này, một thanh tiểu kiếm nhỏ bé nằm dựa vào vách đá lại vô cùng nổi bật. Kiếm phong lóe sáng lộ hẳn ra ngoài, lại không thấy bao kiếm đâu. Vân Nhàn nhìn chằm chằm nó hồi lâu, cảm thấy rất quen mắt, như thể đã thấy ở đâu rồi… nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

Nàng bước tới, giữ một khoảng cách vừa phải rồi ngồi xổm xuống. Chưa kịp đưa tay chạm vào, thì tiểu kiếm kia đã lên tiếng giọng nói còn rất kiêu ngạo:

"Tránh ra! Ta không chơi với ngốc tử!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!