Khi mọi người đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị tiến vào tầng cuối cùng của "Đao Kiếm Chi Cảnh", thì Mộ Thanh lại mang đến một tin dữ.
"Cứ tưởng trận đại chiến Tứ Phương lần này đã đủ rối ren rồi, ai ngờ…" một nam tử trung niên, khuôn mặt gầy gò, lo lắng đến cực độ, nói: "Không biết vì sao, bên Ma giáo cũng bắt đầu có động tĩnh, mà còn là động tĩnh rất lớn! Nghe nói vị Thánh nữ trăm năm mới xuất hiện một lần. Người được Giáo chủ của họ cưng như trứng giờ cũng bị thả ra để rèn luyện."
"Các môn phái khác muốn làm gì, chúng ta còn có thể đoán được đôi chút. Nhưng người của Ma giáo thì lại hành động bất chấp, thích gì làm nấy, hoàn toàn không theo lẽ thường, muốn đoán cũng đoán không nổi!"
Theo lời người truyền tin, vị Thánh nữ kia khi xuất hiện đã mặc trang phục rất nhẹ… mà thật ra là quá nhẹ, trên người gần như không có mấy mảnh vải.
Nàng vốn là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, đáng lý sẽ thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng thực tế, người khiến người ta chú ý nhất lại không phải nàng mà là tên Ngưu yêu phía sau nàng, chỉ mặc đúng một chiếc khố bằng vải bố.
Giữa ban ngày ban mặt mà lắc qua lắc lại như vậy, thật sự là vô cùng phản cảm, chẳng khác nào bôi nhọ thuần phong mỹ tục!
Tóm lại, một đoàn người hùng hổ kéo đến bí cảnh đại chiến Tứ Phương, sát khí ngút trời, không biết ai sẽ là kẻ xui xẻo tiếp theo.
Vân Nhàn sau khi nhận được tin này, chỉ thầm nghĩ: "Ai xui thì xui, chắc chắn không phải Trọng Trường Nghiêu."
Dù sao Tức Mặc Xu cũng coi hắn như tròng mắt bảo bối, cho nên Vân Nhàn mới tranh thủ lúc còn dễ động vào, dằn mặt được chút nào hay chút đó. Lỡ như vào bí cảnh, có Thánh nữ chống lưng, thì có mà đụng tới hắn cũng khó như lên trời.
Nghĩ đến đây, Vân Nhàn thở dài, rồi thu quyển 《Ngây Thơ Ma Nữ Nóng Bỏng》 về lại nhẫn trữ vật.
Trọng Trường Nghiêu nhất định rồi cũng sẽ ăn cơm mềm chỉ là sớm hay muộn thôi.
Lúc này, Mộ Thanh chạy tới báo tin:
"Đệ tử Đao Tông cũng đã xuất phát, là huynh đệ nhà họ Liễu dẫn đội. Đoán Thể Môn thì là đại tiểu thư kia… Phật Hương phái cũng lên đường rồi, dắt theo mấy chục tiểu hòa thượng, khí thế hừng hực! Bên Diệu Thủ Y Tu thì đang thuê cao thủ, đúng kiểu có tiền là có quyền, bảo vệ mỗi người tốn năm ngàn lượng!"
Sau đó, hắn chợt nhíu mày:
"Cầm Phường đâu? Đồng minh chúng ta đâu! Sao chẳng thấy tăm hơi gì?"
Nam Cung Tư Uyển
Đúng lúc đó, trong đại điện, một thiếu niên mặt tròn tròn, đang ngái ngủ suýt rớt cả cây đàn cổ, giật mình bật dậy:
"Ai… Ai gọi ta đó?"
Mộ Thanh: "???"
Thiếu niên mặt nộn dụi mắt, mơ màng nói:
"…Hay là ta đàn cho ngài một khúc nhé."
Mộ Thanh: "…"
Aaaaa!!! Trời cao thật sự muốn hủy diệt Kiếm Các rồi!
Bất kể vị cầm tu tên Phong Diệp này có bao nhiêu không đáng tin, có chán đời cỡ nào, nhưng có còn hơn không. Dù sao phái cầm tu tồn tại đến nay, đều nhờ câu thần chú bất hủ: "Có kéo theo vẫn hơn bỏ mặc ở nhà."
Thật ra, mấy cầm tu cũng rất biết điều. Đến lúc đánh nhau, nhiều khi chỉ cần ánh mắt trao đổi vài cái là tự hiểu, đếm "ba, hai, một" rồi cùng… ngừng tay. Dù sao có đánh thì cũng triệt tiêu nhau, b.ắ. n ra chiêu cũng như không bắn, vậy thì thôi khỏi b.ắ. n cho khỏe, vừa tiết kiệm sức, vừa được lĩnh lương, ai chẳng thích!
Chỉ có điều, những chuyện như thế thì họ không dám nói ra, kẻo bị trừ lương còn bị đám thô bạo lôi ra đánh hội đồng.
Khi ngày đại chiến Tứ Phương càng lúc càng gần, không khí trong Kiếm Các cũng trở nên căng như dây đàn. Ngay cả Vân Nhàn, người luôn nhởn nhơ giờ cũng chịu ngồi xuống tu luyện.
Anh Lạc nhìn mà tròn mắt: Đây mới là cảnh tượng ngàn năm có một! Nếu Vân Nhàn mà nói sẽ làm, thì nhất định làm thật giống như hiện tại vậy.
Rốt cuộc, Đao Kiếm Chi Cảnh cũng âm thầm mở ra, đúng như mọi lần mười năm một lần tại giao giới không người biết trước.
Năm người thắng trong đại bỉ được tập hợp trước bí cảnh, chờ chưởng môn đến dặn dò. Một nén hương sau, Vân Lang mới từ tốn đến nơi, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc… nhưng rõ ràng là đến muộn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!