Không khí trên lôi đài trở nên căng thẳng đến mức chỉ cần chạm nhẹ là có thể bùng nổ ngay lập tức.
Chỉ trong lúc hai người vừa nói mấy câu lễ nghĩa kia, những cặp khác đã đánh xong không biết bao nhiêu trận rồi. Giờ phút này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía lôi đài của họ. Gió lạnh cuốn qua từng đợt như d.a. o cắt, chỉ còn nghe thấy tiếng thở khẽ vang lên xung quanh.
Trọng Trường Nghiêu tay đã đặt lên chuôi kiếm. Vẻ phong nhã thường ngày của hắn giờ đã bị sự nghiêm túc thay thế hoàn toàn. Trong lòng hắn thầm nghĩ:
Người con gái này… không đơn giản.
Vân Nhàn cũng nhẹ gật đầu, thái độ trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ:
Cuối cùng thì khi nào mới bắt đầu đánh đây?
Vân Nhàn và Trọng Trường Nghiêu đối mặt nhau, không phải vì chuyện "lấy lại mặt mũi cho đồng môn" hay "thể hiện bản thân", mà là cô muốn nhân cơ hội này thử thăm dò thực lực thật sự của hắn.
Kim Đan ngũ trọng? Nghe thì mạnh, nhưng không đến mức xuất chúng. Vậy mà lại có thể chiến thắng tại Tứ Phương Đại Chiến, còn thuận tiện kéo theo cả Thánh nữ Ma giáo, linh thú ngàn năm, một đám tiểu đệ đi theo như thần… Nếu chỉ dựa vào "hào quang vai chính" thì cũng phải có chút logic chứ, không thể phi lý đến vậy.
Hai người còn chưa bắt đầu đánh, bên dưới đã có thêm một đám người ùa tới. Mấy vị kiếm tu đang bế quan nghe tin Tiểu Vân sư tỷ sắp đấu kiếm, lập tức bỏ tu luyện chạy đến xem cổ vũ.
Mọi người đều hiểu rõ, bọn họ không phải đến xem náo nhiệt, mà là lo Tiểu Vân sư tỷ nếu thua sẽ rất buồn. Mà Vân Nhàn buồn thì Chưởng môn Vân Lang cũng buồn. Mà chưởng môn buồn thì… đạo lữ của chưởng môn sẽ rất không vui. Mà chưởng môn phu nhân không vui thì… ai đó lại phải ra ngoài ngủ đất thêm vài tháng là cái chắc.
Trên đài quan sát, các trưởng lão đứng bên cạnh Vân Lang, mỗi người một sắc mặt.
Kiều Linh San vừa toàn thắng ba trận, khí thế bừng bừng, cũng đứng một bên quan chiến. Lục trưởng lão đang âm thầm mừng rỡ, thấy sắc mặt Vân Lang hơi trầm xuống, liền không kìm được lên tiếng khoe:
"Ai nha, Linh San nhà ta ấy mà, trời sinh ưa ganh đua, ngày thường tu luyện không phân ngày đêm, ta khuyên cũng không được. Không biết Tiểu Nhàn nhà huynh…"
Vân Lang phất tay áo một cách ung dung, nói như tiên nhân thoát tục:
"Không cần tạo quá nhiều áp lực cho con cái. Cứ thuận theo ý trời, thuận theo tính cách là được. Làm chưởng môn, ta tất nhiên hy vọng đệ tử tông môn ngày càng mạnh mẽ. Nhưng làm cha, ta chỉ mong con gái mình được vui vẻ."
Một câu nói khiến Lục trưởng lão mặt già đỏ bừng, bắt đầu hổ thẹn tự kiểm điểm:
Ôi, đúng thật! Có phải mình quá nghiêm khắc với con gái? Còn mang ra so sánh với người khác, thật quá nhỏ nhen rồi…
Bên ngoài náo nhiệt đến đâu, đều không lọt vào tai Vân Nhàn.
Khi Tưởng Tinh Diêu hô "Bắt đầu!", Vân Nhàn không hề chần chừ, gần như trong chớp mắt đã lao đến, nhanh đến mức mắt thường không thấy rõ.
Trọng Trường Nghiêu chỉ cảm thấy có một cơn gió sắc lạnh vụt qua mặt, hoảng hốt rút kiếm chắn lại.
Nhưng, cái kia… chỉ là vụt qua mà thôi.
Vân Nhàn thật ra chưa định ra tay ngay, mà đang lặng lẽ quan sát kỹ hắn, xác nhận lại một số "chi tiết ký ức".
Sau vành tai có một đóa hồng liên mờ mờ.
Trên cổ tay đeo chuỗi hạt gỗ xưa cũ.
Dưới bụng có một hoa văn kỳ quái… À, chỗ đó thì không cởi đồ sẽ không thấy, thôi bỏ qua vậy. Mà cũng thật là, cái tên này… sao lại đẹp trai đến mức vô lý thế?
Sau khi vòng quanh quan sát, Vân Nhàn cuối cùng đã xác nhận:
Đúng rồi, chính là hắn.
Trọng Trường Nghiêu lúc này đã rút kiếm phản công, Vân Nhàn vung kiếm đỡ lấy. Hai thanh kiếm va chạm, cả hai đều cảm nhận rõ ràng sức mạnh ẩn chứa trong chiêu thức của đối phương.
Không tệ!
Một người "vừa khỏi trọng thương" Kim Đan kỳ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!