Lời vừa dứt, cả bọn đều sững người.
Một mình đấu năm người? Nghiêm túc đấy à? Từ trước đến nay, đãi ngộ này chỉ có con nhện to đùng lần trước mới có.
Nhìn sắc mặt lạnh tanh của Cơ Dung Tuyết, ai cũng nhận ra nàng thật sự nghiêm túc.
Người này bề ngoài có vẻ lạnh lùng, ít nói, nhưng bên trong thì kiêu ngạo chẳng kém gì Kỳ Chấp Nghiệp. Mà thực lực của nàng, quả thực cũng xứng đáng với ngạo khí đó.
Cơ Dung Tuyết nghiêm túc là vậy, nhưng chẳng lẽ Vân Nhàn cũng thật sự đồng ý chắc? Nếu để Tiêu Vu biết, e là sẽ bay suốt đêm cưỡi điểu tới đánh m.ô.n. g nàng mất.
Thế nên, giữa bầu không khí im lặng, Vân Nhàn mở miệng với vẻ kiên định:
"Cơ đạo hữu, dù là ta… chuyện như vậy cũng không thể làm được."
Năm người đánh một người, khác gì vây đánh? Đó là hành vi mất mặt, đáng bị coi thường.
"Vậy sao?" Cơ Dung Tuyết không lấy làm ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, "Có cốt khí."
Vân Nhàn xoay người, quay đầu lại vẫy tay về phía sau, gọi:
"Linh San, muội đi cùng ta là được."
Mọi người: "???"
Tiểu tử ngươi thật là biết cách chơi đấy!
Có cốt khí thì có đấy… nhưng mà chắc cũng không nhiều lắm đúng không?
"Đùa thôi mà, đùa thôi ha ha ha…" Vân Nhàn lập tức chuyển giọng, gượng cười vò đầu nói, "Cơ đạo hữu, vậy làm phiền ngươi… nương tay chút."
Cơ Dung Tuyết hơi nhếch khóe môi: "Nếu là đối với ta… thì không phải gọi là "nương tay". Phải nói là… "thủ hạ lưu tình"."
Vân Nhàn: "…………"
Mọi người: "…………"
Nam Cung Tư Uyển
Không khí vốn đang căng thẳng bỗng đông cứng lại như bị đóng băng. Cơ đại tiểu thư, trong lúc đang chuẩn bị đại chiến sinh tử, lại có thể dùng giọng điệu nhàn nhạt như vậy nhả ra một câu đùa không thể lạnh hơn, thành công biến nơi đây thành một thế giới băng tuyết lạnh buốt.
Sự im lặng kéo dài, đến mức khiến người ta khó chịu.
Trận đấu sắp bắt đầu. Đệ tử Đoán Thể môn đồng loạt lùi về sau mười lăm bước, để lại một khoảng không gian rộng làm lôi đài. Tiết Linh Tú thấy vậy cũng phất tay, ra hiệu cho những người khác lui lại.
Hàng mày thanh tú của hắn hơi nhíu lại, không giấu được lo lắng.
Cơ Dung Tuyết từng đấu với Liễu Thế, mười lần thắng bảy, mà nói vậy còn là khiêm tốn. Thực tế nàng mạnh hơn Liễu Thế một bậc. Huống chi, bây giờ mọi người còn chưa rõ pháp môn của nàng là gì, chiêu thức càng là hoàn toàn mù tịt.
Còn về phần Vân Nhàn…
Kim Đan tầng chín đối đầu nửa bước Nguyên Anh, thoạt nhìn chỉ kém nửa cảnh giới, nhưng thật ra chẳng ai dám chắc nàng có thể chống nổi. Bắc Giới hai đại môn phái tài nguyên phong phú, thiên tài địa bảo không thiếu, mà Vân Nhàn trong mắt mọi người là kiểu người không thể trông cậy, g.i.ế. c một con nhện mà gà bay chó sủa, cả đám lo c.h.ế. t khiếp, ai mà nghĩ nàng có thể đánh solo ai đó?
Có điều, đúng như Trọng Trường Nghiêu từng truyền dạy đạo lý: chỉ cần mọi người không trông mong gì ở nàng, thì mọi việc nàng làm ra… đều trở thành bất ngờ ngoài ý muốn.
Lúc này, trong lòng Vân Nhàn cũng không hề bình tĩnh, khuôn mặt nghiêm túc, trong đầu thì điên cuồng lật lại kiếm phổ.
Lần trước bị ép nói nửa thật nửa đùa, nhưng Khinh Yến điểm phổ là thật. Chiêu "Yến Hồi Toàn Mười tám" cũng là thật nốt. Có điều… không phải do Vân Lang dạy, mà là nàng… tự luyện từ lúc nhỏ đến giờ, tự học thành tài. Khi chưởng môn mới chuẩn bị dạy chiêu đầu tiên, thì nàng đã luyện xong mười bảy chiêu rồi.
Chỉ có chiêu cuối cùng… dù cố đến mấy cũng không dùng ra được, kiếm quyết đến giữa chừng thì cứ như… bốc hơi mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!