Gió ở phía xa càng lúc càng lạnh lẽo. Trên con đường dài, đoàn người của Vân Nhàn lại tình cờ gặp một nhóm tán tu.
Đó là mấy tu sĩ sử dụng phù chú và khí tu, tu vi đều đạt Kim Đan hậu kỳ, đang thận trọng quan sát nhóm Vân Nhàn từ xa, không dám tiến lại gần.
Phù tu và khí tu nhìn chung không mạnh về mặt chiến đấu, nhưng có thể sống sót đến giờ phút này trong bí cảnh đầy hiểm nguy thế này, chắc chắn cũng có thực lực.
Tuy nhiên, khi bọn họ nhận ra thanh kiếm bên hông Vân Nhàn, sự cảnh giác lập tức giảm đi nhiều, thậm chí còn dám chủ động bước tới.
Đúng lúc đó, Vân Nhàn cũng có ý muốn tìm đến họ, nên hai bên gặp mặt rất thuận lợi. Vân Nhàn mở lời trước:
"Các ngươi có thể rèn giúp một cây pháp trượng không? Ta lấy thảo dược cầm m.á. u để trao đổi. Yêu cầu không cao, chỉ cần giống với cây Đông Cực pháp trượng là được."
Nghe khẩu khí lớn như vậy, khí tu bên kia nhíu mày nói nhỏ:
"… Ngoại hình thì có thể làm y hệt, còn chất lượng thì không thể giống được đâu."
Đông Cực pháp trượng là pháp khí chuẩn Thiên Giai, do Minh Quang đại sư chế tác. Nếu có thể làm giống đến mức "không sai biệt lắm", thì hắn việc gì phải mò vào Tứ Phương bí cảnh khổ sở thế này?
Vân Nhàn có chút tiếc nuối:
"Thôi vậy, có còn hơn không."
Kỳ Chấp Nghiệp khoanh tay đứng bên cạnh, vẫn kén cá chọn canh:
"Đừng chỉ làm giống thôi, nhớ khảm thêm một viên đá quý màu lục lên đỉnh, phải nguyên vẹn đấy."
"Đá quý màu lục?" Vân Nhàn nhìn hắn chán nản từ lâu, vung tay tát một cái lên đầu hắn:
"Ngươi còn thiếu ta tám nghìn năm trăm linh thạch đấy! Biết xấu hổ chút đi!"
Bị đánh trúng chỗ đau, Kỳ Chấp Nghiệp bướng bỉnh nói:
"Vội gì? Ta chỉ nói là muốn, chứ có bắt ngươi làm đâu."
Vân Nhàn thật sự muốn phát điên.
Ai, thật là phiền. Trước đây nhặt hắn về, không ngờ mất pháp khí lại ảnh hưởng lớn đến vậy. Tuy tu vi vẫn là nửa bước Nguyên Anh, nhưng nhiều thuật pháp hệ Phật hắn giờ không thi triển nổi, đã vậy đến cái kim chung tráo cũng không học, vốn dĩ đã ít thủ đoạn, giờ lại càng tệ hơn.
Không hiểu hắn nghĩ cái quái gì! Pháp khí quan trọng vậy mà nói ném là ném luôn?
Chẳng biết đã bị ai nhặt được rồi. Chỉ hy vọng không rơi vào tay Đao Tông.
Hai nhóm người lén lút đến sau tảng đá lớn để giao dịch. Khí tu lập tức nổi lửa bắt đầu luyện khí. Vân Nhàn lại quay sang hỏi phù tu:
"Ngươi có thể vẽ phù thanh khiết không? Loại có thể tụ nước, tốt nhất là có thêm mùi thơm như trái bồ kết ấy. Ta dùng linh thạch đổi."
Phù tu hơi khó xử:
"Có thể thì có thể… nhưng hơi tốn sức. Loại phù này vừa phức tạp lại tốn linh khí. Không nhịn một chút, chờ ra khỏi bí cảnh tắm không được sao?"
Vân Nhàn lắc đầu:
"Không phải ta dùng."
Phù tu liếc nhìn phía sau, thấy Tiết Linh Tú đang cầm quạt đứng phong độ nhẹ nhàng, lập tức hiểu ngay:
"Hiểu rồi. Ta vẽ cho, giảm giá 20%."
Tiết Linh Tú đứng phía sau tỏ vẻ không nghe thấy, bình thản như không quan tâm, nhưng khóe môi lại mỉm cười dịu dàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!