Chương 45: (Vô Đề)

Sau trận đại chiến, ai nấy đều mệt mỏi rã rời. Dưới sự chỉ huy của Vân Nhàn, mọi người cẩn thận thay đổi nơi đóng trại, sau đó chẳng ai còn sức mà động đậy, nằm rạp tại chỗ, mặc cho trời đất quay cuồng.

Trước khi rời khỏi chiến trường, Vân Nhàn vẫn còn lưu luyến với cái chân yêu thú vừa sắc bén vừa kỳ dị kia. Nàng vốn định lấy về rèn làm binh khí rồi tạm giao cho Kỳ Chấp Nghiệp dùng thử, nhưng lại bị hắn từ chối thẳng thừng, không chút nể tình.

Trong cả đám người bị thương, Tiết Linh Tú lại là người duy nhất gần như không bị gì. Vì suốt trận chiến, hắn vẫn luôn được bảo vệ ở hậu phương. Bởi vậy, giờ đến lượt hắn đứng chữa trị từng người, còn tất cả những người khác thì nằm la liệt như rau héo sau cơn mưa đá.

Lúc này, đám dược thảo trị thương quý hiếm họ lấy được từ chỗ Đao Tông rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.

Mọi người đều ngoan ngoãn chìa tay để Tiết Linh Tú trị liệu, chỉ có Vân Nhàn là khác biệt. Khi đánh nhau thì không hề hé một tiếng rên, giờ nằm xuống rồi mới bắt đầu rên rỉ như mèo con bị cắt móng:

"Có thể nhẹ tay một chút được không…?"

Tiết Linh Tú: "…… Biết rồi."

Hửm? Sao hắn lại dễ nói chuyện vậy?

Vân Nhàn giật mình, mở mắt nhìn hắn. Gương mặt tuấn tú kia giờ mang theo vẻ kiềm chế và áy náy, nói năng cũng nhẹ nhàng, chừng mực, chẳng giống bộ dạng độc mồm độc miệng lúc bình thường.

Cơ hội hiếm có thế này, làm sao có thể không tranh thủ giành chút lợi lộc?

Vân Nhàn ho nhẹ một tiếng, ra vẻ yếu ớt nói:

"Đột nhiên cảm thấy đan điền trống rỗng, rất cần vài khối linh thạch thượng phẩm lạnh buốt để bổ khí."

Tiết Linh Tú: "……"

Sau một hồi yên lặng, hắn thật sự lấy mấy khối linh thạch ra, ném vào tay nàng.

Vân Nhàn trong lòng mừng như mở hội, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc. Lại tiếp tục ra chiêu:

"Kiếm Các bọn ta thật nghèo đói, cơm ăn cũng chẳng đủ. Nếu có người có lòng tốt mời ta một bữa ở tửu lâu, ăn món vịt hầm nước tương hết năm ngàn lượng, ta nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm suốt đời!"

"?"

Vừa được tấc lại muốn tiến thước. Tiết Linh Tú lạnh lùng bẻ tay nàng một cái, dập tắt mộng tưởng:

"Vào mộng mà ăn đi."

Tấm lòng từ bi của Tiết Linh Tú đến đây chấm dứt. Kế hoạch đào vàng từ y, thất bại giữa đường.

"Haizz, không ổn rồi, Tiết huynh." Vân Nhàn nghĩ ngợi một lát, đột nhiên lại thở dài có chút sầu não:

"Con yêu thú lúc nãy cũng là cảnh giới nửa bước Nguyên Anh. Mà Liễu Thế… cũng là nửa bước Nguyên Anh. Như vậy chẳng phải Liễu Thế tương đương với yêu thú sao? Xem ra, muốn đánh thắng hắn, có khi thật sự khó như lên trời."

Lời này vừa dứt, Kỳ Chấp Nghiệp bên cạnh liền không nhịn được:

"Dựa vào đâu mà lại đem người với yêu thú so sánh?"

Nhưng Kiều Linh San thật ra lại cảm thấy rất có lý.

Mà Vân Nhàn vốn thích tranh luận:

"Dựa vào đâu lại không thể so sánh như vậy?"

"Đúng là đều là nửa bước Nguyên Anh," Kỳ Chấp Nghiệp nghiêm túc nói, "nhưng Liễu Thế đâu có đẻ trứng? Cũng đâu có thể sinh ra một bầy tiểu Liễu Thế ngay giữa trận?"

Vân Nhàn: "……"

Tiết Linh Tú: "……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!